Ngoài trời mưa mỗi lúc một to hơn. Đã là hơn 9g tối rồi, Mỹ Tiểu Yên còn phải về nhà báo cáo tình hình với ông nội và cha mẹ. Mỗi buổi gặp mặt với Tác gia sẽ đều có những thủ tục như vậy.
Lần này vốn dĩ định sẽ nhờ hai vị của Tác gia đứng ra cùng nhau dàn xếp chuyện dự án của Phùng giáo sư bị hủy tại trường, có điều Tác Thổ Lai nói sẽ giúp đỡ rồi nên cũng chẳng còn chuyện gì để nói.
Hơn nữa, ông bà Tác sau khi ăn cơm xong thì khi hay tin người bạn thân thiết qua đời nên đã đi viếng rồi. Họ bất chấp mưa gió thế này, cản cũng cản không nổi, hai người quả thật là người tốt mà. Bảo sao năm đó bất chấp cứu Mỹ gia của cô cho dù chỉ là quan hệ làm ăn đơn giản.
Tác Thổ Lai không cản nổi ba mẹ thì mặc kệ. Ông bà Tác rồi đi rồi anh thừa cơ làm càn, trực tiếp ôm cô lên phòng.
“Anh dừng lại ngay...”_ Mỹ Tiểu Yên cảm thấy tình thế đang bất lợi đối với mình, đôi mắt ánh lên tia lửa giận nhìn anh. Cô bị anh đặt trên giường lớn, cả thân hình to lớn khóa chặt cô dưới thân.
“Không được.” - Tác Thổ Lai nhếch miệng đáp trả, bộ dạng ngả ngớn vô cùng.
“Thổ Lai, em còn phải trở về nhà, anh nói xem nửa đêm nửa hôm, em về nhà trong bộ dạng không mấy đứng đắn kia thì phải làm sao?”
“Chẳng phải em đến nhà anh sao? Chuyện đó còn cần phải giải thích à?”
Mỹ Tiểu Yên bình tĩnh nói nhưng Tác Thổ Lai lại dùng lý lẽ khác hùng hồn bác bỏ cô, lúc này anh đã cởi bỏ hết cúc áo sơ mi đen của cô. Anh tham lam vùi vào cổ, xương quai xanh. Chỗ nào anh đi qua đều để lại vết đỏ tươi trên làn da trắng sữa.
Anh không quan tâm lời cô vừa nói. Bàn tay không an phận lần sâu vào trong toan bởi bỏ áo nhỏ.
“Không...” - bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mỹ nắm tay to rắn chắc của anh, cô mở to đôi mắt đen láy cao ngạo – “Anh vượt quá giới hạn rồi đấy...”
Tác Thổ Lai dừng mọi động tác, đôi mắt đen càng u ám lạnh lẽo ngước nhìn lên cô. Sau cùng anh ngồi dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên:
“Giới hạn?”
Cô từ tốn ngồi dậy cài lại cúc áo sơ mi, gương mặt không chút cảm xúc, giống như thiên thần băng giá.
“Đúng, giới hạn...”
“Quả nhiên là Mỹ Tiểu Yên, em vẫn chưa từng xem anh là chồng tương lai của em.”
“Không, Thổ Lai, chúng ta sớm muộn cũng kết hôn, em luôn ghi nhớ điều đó trong lòng, nhưng mà em vẫn cần thêm thời gian, cho nên…”
“Mỹ Tiểu Yên…”_ Anh cắt ngang lời cô nói _ “Em...đối với anh là tình cảm gì?”
Mỹ Tiểu Yên thật sự giật mình trước câu hỏi của anh. Cô đối với anh là tình cảm gì? Ngay đến cô còn không biết. Từ lúc hiểu chuyện cô đã biết cô sẽ trở thành vợ của Tác Thổ Lai - đại thiếu gia duy nhất của Tác gia.
Cô chưa từng từ chối, hay đúng hơn là không có quyền từ chối chuyện này. Cô chấp nhận, mãi sau này, trong tâm thức, dường như đã trở thành thói quen, rằng cô dù sớm hay muộn, cũng sẽ là thiếu phu nhân Tác gia. Cô đã từng băn khoăn về chuyện của hai người, rõ ràng là có, nhưng không sâu sắc, nó như làn gió thổi vào lòng hồ vốn tĩnh lặng, chỉ có thể gây ra dao động. Đến hôm nay, anh hỏi cô câu này, lòng hồ tĩnh lặng của cô, đã dậy sóng rồi. Nhưng trả lời anh thế nào?
“Vậy... Anh, đối với em là cảm giác gì?"_ cô im lặng một lúc, rốt cuộc lên tiếng.
Anh nhìn cô đôi mắt đen lạnh lẽo ánh lên tia tự giễu. Hôn thê của anh, căn bản sẽ không cho người ta nắm lấy nhược điểm của mình. Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà hỏi câu tương tự, dồn anh vào thế bị động.
“Còn chưa đủ rõ ràng hay sao?” _ Tác Thổ Lai bình tĩnh hỏi ngược lại cô _ “Nếu không vì em, anh sẽ đến trường học đó sao?”
“Thổ Lai, cho em một khoảng thời gian nữa, em nhất định… nhất định sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng!”
“Được, anh sẽ chờ em!”
Tiểu Yên đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bọn họ xem như thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên, nhưng cô chưa từng tỏ ra thân thiện, hay anh không lạnh lùng thờ ơ. Họ chỉ được gắn kết vì hau chữ hôn ước, hay vì chiếc nhẫn mà từ nhỏ luôn đeo trên cổ.
Nhưng, cô và anh trưởng thành, không còn đeo nhẫn trên cổ, mà nó cũng không được đeo ở ngón áp út của hai người. Rốt cuộc cô và anh đang còn chờ đợi điều gì?
Cô đi rồi, anh vẫn ngồi đó. Mùi hương nhẹ của cô vẫn còn thoang thoảng.
“Anh đối với cô là cảm giác gì?”
Anh không phải không biết, mà ngược lại rất rõ, là anh YÊU cô, nhưng anh không muốn hạ mình, tự tôn của anh quá cao, anh không muốn hết lần này đến lần khác phải chạy theo cô nữa.
Anh muốn đại tiểu thư Mỹ gia lạnh lùng kiêu hãnh kia phải tự động đến bên anh. Nhiều năm rồi anh mong muốn điều đó, anh đã chờ đợi. Song hôn thê của anh, lạnh lùng như núi băng, trong cô có tình cảm không, anh còn không chắc chắn. Chẳng qua tự anh, từ lúc nhìn thấy cô bé có gương mặt xinh đẹp như búp bê sứ ấy, đã trao trọn cho cô tình cảm rồi. Còn Mỹ Tiểu Yên cô, chưa từng cho anh cái gì, kể cả là một nụ cười thật lòng.
Mưa vẫn tiếp tục rơi ngoài cửa kính xe ô tô. Thành phố bị bao trùm trong màu sắc u ám bởi những đám mây đen dày đặc trên bầu trời. Cô không thích trời mưa, nó mang lại cảm giác rất buồn, nhưng, trong mưa, cô có thể khóc thỏa thích mà không ai nhận ra.
“Tiểu thư, đến nhà rồi.”
Tiếng của vệ sĩ làm cô thôi miên man suy nghĩ, căn nhà lớn vẫn sáng đèn rực rỡ khiến lòng cô có chút nặng nề. Là tiểu thư dòng chính duy nhất của Mỹ gia, cô được toàn bộ trên dưới gia tộc kính trọng. Cô đi đến đâu đều có người dưới quyền cung kính cúi người chào một tiếng “đại tiểu thư”, nhưng cô cực kỳ ghét cái kiểu hư vinh thế này. Bởi vì có hư vinh thì sẽ có gắng nặng trên vai, và cô đã quá mệt mỏi với điều đó rồi.
“Ông nội, con đã về rồi.”
“Yên Nhi, mọi chuyện ổn chứ?”
“Vâng, thưa ông, Tác gia luôn quan tâm đến chúng ta.”
Ông nội hài lòng gật đầu, cái ông muốn nghe cũng chỉ có vậy, Tiểu Mỹ cũng đã quen rồi. Dù sao thì liên hôn vẫn là để gia tộc cường thịnh mà.
“Vất vả cho con rồi Yên Nhi, lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vậy ông nội, con xin phép.”