Từ Lục Ngạn vẫn dành riêng cho Bối Lạc Lạc một ánh mắt dịu dàng mà yêu thương nhất, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn cô chỉ là Bối Lạc Lạc cúi đầu không nhìn anh dù chỉ một cái nào. Nhận thấy tình hình có vẻ trầm xuống, Từ Lục Ngạn lên tiếng: "Bên kia vẫn còn bàn không nhất thiết phải ngồi ở đây."
"Đúng đó, mau đi đi để tôi ăn được ngon miệng một chút."
Từ Lục Ngạn đã lên tiếng Bạch Như Tuyết dù muốn dù không cần phải nghe theo, anh cùng cô ta qua bàn đối diện ngồi xuống. Trước mặt anh là tấm lưng gầy gò cô độc của cô. Bây giờ anh mới để ý đến cô hình như tiều tụy hơn nhiều rồi.
"Lạc Lạc!"
Mỹ Tiểu Yên chợt nhìn sang cô, khi thấy cô mãi cúi đầu thì mới khẽ gọi.
Bối Lạc Lạc ngẩng mặt, cô dần dần lấy lại được bình tĩnh của mình. Nước mắt không rơi, vẻ mặt cũng không còn buồn bã: "Sao vậy?"
"Cậu ổn không?"
"Yên tâm đi, mình ổn mà."
Tạ Tiểu Ân là người ngớ ngẩn ngất không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng dù gì vẫn không dám hỏi, chỉ đành ân cần giúp Khắc Yên Mỹ bóc tôm ăn, từng hành động của hắn vô tình khiến Khắc Yên Mỹ rung động.
Lúc này, Bạch Như Tuyết nhìn anh chằm chằm mà anh lại không biết vì anh đang bận nhìn Bối Lạc Lạc. Bạch Như Tuyết không cam lòng: "Anh và em sắp kết hôn rồi vậy mà vẫn còn lưu luyến tình cũ ư?"
"Ăn đi."
Đối mặt với câu hỏi này Từ Lục Ngạn chọn cách cho qua, bèn tránh sang chủ đề khác.Dù vậy vẫn khiến Bạch Như Tuyết giận càng thêm giận, nói rõ: "Anh nên nhớ hiện tại em là vợ sắp cưới của anh, em cấm anh tuyệt đối không được có dan díu với bất kỳ người phụ nữ nào, kể cả Bối Lạc Lạc."
Từ Lục Ngạn mất kiên nhẫn, Bạch Như Tuyết là vợ sắp cưới của anh thì sao. Đối với mối hôn sự này anh hoàn toàn không mưu cầu được hạnh phúc, người anh yêu chỉ được nhìn lại không được cầm tay nhau đi đến cuối đời. Anh chấp nhận chịu trách nhiệm với Bạch Như Tuyết nhưng không phải như vậy thì cô ta muốn ra lệnh thì ra, muốn anh nghe theo trừ phi cô ta là Bối Lạc Lạc.
"Em đến đây ăn hay để ra mặt ra lệnh cho anh?"
"Anh biết em yêu anh, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn Bối Lạc Lạc mà không phải là em, anh có biết em đau khổ thế nào không? Tựa như một bạt tay đau điếng dành cho em vậy."
Nói đến đây Bạch Như Tuyết ngậm ngùi rơi nước mắt. Tỏ ra đáng thương thì có được gì, vốn dĩ Từ Lục Ngạn là con người lạnh lùng cao ngạo chỉ có Bối Lạc Lạc mới khiến anh thay đổi tính khí của mình. Còn Bạch Như Tuyết dù khóc đến sưng mắt vẫn không làm anh thương cảm: "Nếu em còn vô duyên vô cớ nói năng không biết suy nghĩ vậy đừng nghĩ đến việc kết hôn nữa."
Bạch Như Tuyết sửng sốt, kích động nói: "Chuyện này đã được báo chí truyền thông biết đến, anh dám chắc hủy hôn?"
Từ Lục Ngạn lạnh nhạt nhìn Bạch Như Tuyết, đinh ninh nói: "Chỉ cần anh muốn thì không một ai có thể ngăn cản. Là do trách nhiệm nên cuộc hôn nhân này mới xảy ra, em thích làm loạn vậy đừng hối hận vì sao kết thúc."
"Em... em biết rồi, em sẽ nghe lời anh."
Nghe vậy Bạch Như Tuyết lo lắng mới chịu ngoan ngoãn nghe theo lời của anh nói. Mặc khác trong thâm tâm lại trẩy lên sự oán hận giành cho Bối Lạc Lạc. Dù có được Từ Lục Ngạn thì sao, trái tim của anh vẫn đặt ở nơi cô, điều đó làm Bạch Như Tuyết phải ghen tị.
"Em đi vệ sinh một lát."
Khi thấy Bối Lạc Lạc đi vệ sinh Bạch Như Tuyết cũng đứng dậy đi theo. Nhà vệ sinh lúc này chỉ có hai người, Bối Lạc Lạc đang rửa tay chợt phát hiện ra Bạch Như Tuyết ở bên cạnh, tuy nhiên cô không để tâm đến, bắt chuyện càng không.
"Đứng lại."
Lúc cô chuẩn bị đi lại bị Bạch Như Tuyết kéo tay, những ngón tay dài thượt có sơn màu khá tôi bấm vào từng tất da tất thịt của cô, Bối Lạc Lạc chau mày hất tay: "Tôi và cô có chuyện gì để nói sao?"
"Có đó."
"..."
Bối Lạc Lạc im lặng chờ đợi Bạch Như Tuyết nói tiếp.
"Lục Ngạn anh ấy còn yêu cô."
"Vậy thì đã sao? Cô có thể làm anh ấy ngừng yêu được mà."
"Hừ! Cô nói nghe dễ nghe thật đó, muốn thay đổi lòng dạ của anh ấy căn bản là không thể."
"Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
"Tôi muốn cô biến mất khỏi thành khố này, chỉ có làm như vậy mới làm Lục Ngạn quên cô."
Bối Lạc Lạc cười khẽ: "Cô yên tâm tôi sớm sẽ rời khỏi nơi này, không làm phiền đến gia đình của cô đâu."
Nói đến đây đã khiến Bạch Như Tuyết ngạc nhiên, được dịp cô nói tiếp: "Còn việc có giữ được hạnh phúc gia đình hay không thì còn tùy thuộc vào cô, nếu tới chừng đó bỗng chốc tan vỡ đừng tìm tôi rồi náo loạn."
"Cô đang trù ẻo tôi à?"
"Không hề, tôi nghĩ gì thì nói đó."
Bốn mắt nhìn nhau đầy rực lửa như thể muốn đốt cháy cả nhà vệ sinh. Bạch Như Tuyết nghe thấy sự câu nói như vả vào mặt vu vơ nổi cáu, đang định đánh cô thì Bối Lạc Lạc đã cầm lấy xô nước hất thẳng vào người Bạch Như Tuyết khiến cô ta ướt như chuột lột.
"Á... cô điên rồi hả?"
Nhìn chỗ nước dơ bẩn trên người Bạch Như Tuyết lấy làm kích động, một tiểu thư ưa sạch ghét dơ như cô ta không khỏi bực bội. Rùng mình trước điều này. Bối Lạc Lạc đặt xô nước xuống, phủi tay còn cười thích chí trước mặt Bạch Như Tuyết: "Xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu chỉ là đột nhiên lỡ tay."
"Cô..."
Bạch Như Tuyết giậm chân, đầu như xì khói nhìn theo cô đi khỏi đó mà không thể làm gì. Tay đấm ngực đập đến run người: "Tôi nhất định không bỏ qua cho cô!"