Thấy con gái của mình ra nông nỗi này thân là mẹ là cha làm sao có thể đứng yên nhìn. Người thì mắng kẻ thì chửi làm Bối Lạc Lạc đau hết cả đầu, cô phải lấy khăn giấy nhét vào lỗ tai của mình mới có thể giảm bớt âm thanh của hai người họ. Bối Lạc Lạc không hề thấy ăn năn với hành động của mình, là do cô ta may mắn nếu không sớm cô đã khiến cô ta gãy cả hai tay rồi. Một người xấc lối, thậm chí xem cô không ra gì thì không xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ cô.
Ngọc Phước Hải ở trên phòng nghe người hầu kể lại chuyện vừa rồi liền lập tức đi xuống dưới xem tình hình, tiếng quát tháo của vợ chồng người con thứ ba vang dội khắp nhà, Ngọc Phước Hải nhăn mặt lên giọng: "Im lặng hết cho ta."
Tiếng nói của Ngọc Phước Hải thật sự rất có quyền uy, chỉ cần nghe thấy lập tức không khí trong nhà rơi vào yên lặng, chỉ xót lại tiếng kêu than của Ngọc Tranh. Ngọc Phước Hải nhìn Bối Lạc Lạc: "Cháu làm gãy tay Tranh Tranh?"
Lúc nhìn thấy ông ngoại Bối Lạc Lạc sớm đã gỡ hai cục giấy trong tai của mình: "Đúng!"
"Lý do?"
"Chị ta mắng mỏ con."
"Vậy thì con không làm sai."
Ngọc Phước Hải đinh ninh đứng về phe của Bối Lạc Lạc, điều này khiến những người con người cháu của ông không chấp nhận.
Có đứa còn dám lên tiếng trách móc:
"Ông không phân rõ trắng đen đã nói nó không sai, vậy đúng là đúng ở chỗ nào hả ông?"
"Phải đó, nó là một đứa thất lạc ở bên ngoài mấy năm nay, đột nhiên xuất hiện làm cho nhà của chúng ta trở nên xào xáo, có đáng không hả ông?"
"Chẳng lẽ một đứa cháu thất lạc không bằng sáu đứa con sao ạ? Em gái của con bị nó làm cho gãy tay mà ông một lời hỏi han cũng không có, ngược lại còn cho là nó làm đúng, nực cười."
"Ba khiến tụi nó phẫn nộ rồi, con nghĩ ba nên xem.lại bản thân và cách làm việc của mình đi. Đừng để đến cuối cùng không có một đứa cháu nào kính trọng ba nữa."
Ngọc Phước Hải cười khẽ, ánh mắt sâu không thấy được đáy: "Từ trước đến giờ có đứa nào thật sự kính trọng ta sao?"
"..."
"Nếu như ông già này không có tiền, có quyền lực thử hỏi xem có đứa nào quan tâm đến, hôm nay nghe đến việc thừa kế thì đứa nào đứa nấy cũng bày hoa vẽ lá mua quà đắt tiền đến biếu. Thường ngày tại sao không thấy đứa nào nhỉ?"
"Chúng con bận việc mà ông." Ngọc Đường Lăng, đứa con trai lớn của người con thứ hai bất mãn lên tiếng.
Có điều hắn không nghĩ đến việc ông của hắn là người có tầm ảnh hưởng như thế nào, chỉ cần điều tra liền biết rõ từng việc mà con cháu Ngọc gia đang làm. Nói đoạn, Ngọc Phước Hải nhìn cháu trai đầy sắc bén: "Bận mà cháu nói là bận ăn chơi đúng không? Hay là bận trêu hoa ghẹo bướm đến nỗi làm con người ta có thai lại chối bỏ trách nhiệm."
Thấy cháu trai im lặng vì chột dạ, Ngọc Phước Hải nói tiếp: "Trước đây ông rất thương các cháu, chỉ là thời gian đã làm từng đứa một thay đổi. Không ăn chơi trác tán cũng hại đời con nhà người ta, vì có tiền nên không xem ai ra gì vậy nên ông mới không muốn giao lại tài sản cho đứa nào. Thà rằng để Lạc Lạc kế thừa, dù thua lỗ hay thành công ông đều chấp nhận còn hơn giao cho các cháu để các cháu phá hoại."
"Ông ngoại!"
"Đến đây thôi, ông mệt rồi tất cả về hết đi." Nói đến đây Ngọc Phước Hải chuyển mắt sang Ngọc Tranh: "Mau đưa Tranh Tranh đến bệnh viện đi kẻo tàn phế."
"Ông ngoại lạnh nhạt với con như thế sao?" Âm điệu của Ngọc Tranh có chút thất vọng.
"Ông già rồi không biết quan tâm nhiều đâu."
Ba mẹ của Ngọc Tranh mặt đầy nộ khí nhanh tay lẹ chân đưa cô ta đến bệnh viện. Mấy người còn lại cũng không hơn là bao, đằng đằng sát khí rời khỏi Ngọc gia.
Lúc này Ngọc Phước Hải mới để ý đến anh: "Từ lão đại đến tìm lão gia tôi có việc gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn thương lượng với ông chút việc sắp tới."
Ngọc Phước Hải chợt nhớ đến chuyện mấy ngày nữa chính là ngày vận chuyển lô vũ khí hạng nhẹ với số lượng cực lớn từ trước đến giờ. Nếu như Từ Lục Ngạn thành công có được nhất định anh chính là trùm của trùm ở thế ngầm. Nhưng việc đó anh cần một phần sự trợ giúp của Ngọc Phước Hải đây bởi ông ấy cũng từng là một người có máu mặt ở thế giới đen.
"Tôi biết cậu muốn gì, tôi sẽ suy nghĩ lại việc này có gì tôi sẽ báo lại với cậu."
Trước giờ ai cũng biết Ngọc Phước Hải rất khắt khe về những việc chính đại như vầy, lúc đến đây anh đã ấp ôm hy vọng sẽ thành công thật không ngờ đã thành sự thật.
Anh cảm ơn Ngọc Phước Hải, lúc thấy cô đi anh liền cáo từ tạm biệt. Làm sao có thể qua được con mắt sắc bén của ông, Ngọc Phước Hải có thể nhìn ra chút gì đó thân thuộc giữa Từ Lục Ngạn và cháu gái của mình.
"Để tôi đưa cô về."
Bách Hoàng An nhanh hơn anh một bước sớm đã đuổi kịp cô. Bối Lạc Lạc hất mặt về phía trước, nói: "Tôi có xe."
Bách Hoàng An kiên nhẫn: "Cô chạy trước tôi sẽ chạy đằng sau."
Bối Lạc Lạc không nghĩ Bách Hoàng An lại nhây đến vậy, tất nhiên là từ chối ngay: "Tôi không thích ai chạy sau lưng mình cả."
"Nhưng mà..."
"Tôi chỉ nói một lần mong anh hiểu được Chứ?" Âm cuối thốt ra có phần khó chịu, Bách Hoàng An không dám làm cô giận, chỉ sợ bản thân sẽ giống Ngọc Tranh vừa rồi.
Vừa hay Từ Lục Ngạn đi đến, anh nhìn cô đầy dịu dàng và cưng chiều: "Lạc Lạc, lâu rồi không gặp, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em."
Cho dù cô cố gắng mạnh mẽ lạnh lùng trước mặt anh cách mấy nhưng thật lòng nhất vẫn là trái tim của cô, khi thấy anh như dâng lên đôi chút xót xa. Trong phút chốc ánh mắt thoáng buồn đã được cô giấu đi: "Tôi và anh căn bản không còn gì để nói cả, vả lại tôi cũng không muốn nhìn thấy anh."
Từ người thương bỗng hóa người dưng, điều đó mấy ai chịu được.