Câu hỏi của Bối Lạc Lạc tưởng chừng là đùa nhưng không đó là một lời hỏi thật. Ngọc Phước Hải lại không nghĩ sâu xa như vậy, những tưởng là cháu gái của mình muốn đùa liền xen vào nói mấy lời góp vui: "Thấy con và Hoàng An cũng đẹp đôi đấy, hay là hai đứa thử yêu nhau xem."
Yêu nhau? Bối Lạc Lạc chưa từng nghĩ đến chuyện yêu một người có lớp bọc lừa người như hắn. Vả lại trái tim cô vốn chỉ có Từ Lục Ngạn mà thôi, căn bản không một ai thay thế được anh.
Ngọc Phước Hải nói ra liền cảm thấy xấu hổ rất muốn rút lời lại, ông muốn góp vui thôi mà cháu gái lại căng quá khiến ông cũng hơi rén: "Được rồi, ăn cơm thôi."
Bối Lạc Lạc ngồi xuống, đối diện cô chính là Bách Hoàng An. Chuyện đáng nói ở đây là hắn cứ mãi nhìn cô dường như một giây một phút cũng không rời. Chính vì vậy mới làm Bối Lạc Lạc khó chịu, lên tiếng ngay: "Bách thiếu đây có thể nhìn chỗ khác thay vì nhìn tôi được không? Tôi biết mình đẹp nên không phải tỏ ra mê mẩn đến thế."
Lời nói của Bối Lạc Lạc mặc dù tự luyến có đó chỉ là cô nói không sai chút nào. Cô thật sự xinh đẹp, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, đến cả kẻ hầu người hạ của Ngọc gia còn phải chen chúc nhau chỉ vì muốn nhìn ngắm dung nhan đẹp tựa bạch ngọc của cô.
Bách Hoàng An bị cô trách móc lại không hề hổ thẹn còn tỏ ra cao ngạo: "Đừng nhỏ nhen như thế, từ trước đến giờ tôi đã gặp qua rất nhiều cô gái nhưng chưa từng thấy người nào vừa xinh đẹp vừa lém lỉnh như cô đây."
Lại đến lúc Bách Hoàng An sử dụng chiêu tán gái tuyệt đỉnh của mình. Chỉ có điều hắn não hơi ngắn nên cứ nghĩ bất kỳ phụ nữ nào cũng như nhau, tưởng cô dễ tán tỉnh lắm sao? Nếu vậy chắc cô có rất nhiều bạn trai rồi không đợi đến lượt hắn. Bối Lạc Lạc nhếch mép khinh thường rõ mặt: "Lời này tôi nghe đến mức chán ngấy, anh có câu nào khác không?"
Bách Hoàng An sững sờ vài giây sau đó mới lấy lại dáng vẻ lãng tử phong tình của mình: "Nếu như cô chấp nhận làm bạn gái của tôi, tôi chắc chắn ngày nào cô cũng được nghe những lời ngon ngọt."
"Tiếc quá, tôi không thích ngọt dễ béo."
"..." Là phụ nữ ai mà chẳng thích lời đường mật, cô từ chối lời đề nghị của hắn khiến Bách Hoàng An cảm thấy thật sự mất mặt, tuy nhiên trước mặt Ngọc Phước Hải hắn không ngốc đến nỗi thể hiện sự khó chịu của mình đối với cô. Hắn đơn thuần chỉ là đứa cháu nuôi đối với cô cháu gái ruột như cô chính là không hơn không kém, nếu như thành công có được cô vậy toàn bộ sản nghiệp của Ngọc gia chẳng phải là của hắn nữa sao? Nghĩ đến đây hai mắt của hắn đột nhiên sáng rỡ phấn khích vậy nên không dễ bỏ qua con cờ đắt giá như cô được.
Bách Hoàng An tràn đầy nhẫn nại, ma mị nói: "Không sao, tôi thích những cô gái mũm mĩm, có da có thịt một tí mới đáng yêu."
Bối Lạc Lạc nghe xong trực tiếp tặng cho Bách Hoàng An một nụ cười khinh khi, nghe đã biết nói dồi rồi. Người trăng hoa như hắn quen đại đa số chính là mấy cô gái chân dài, tướng người nuột nà ba vòng căng đét. Đừng nói đến việc yêu thích cô gái mũm mĩm, vừa nhìn có khi hắn đã chạy mất dép. Chỉ toàn nói lời bịp bợm, lừa được Ngọc Phước Hải chứ không dễ lừa cô như vậy.
"Vậy sao? Thì ra Bách thiếu cũng có sở thích ăn thịt kho trứng."
Biết rõ là Bối Lạc Lạc đang châm biếm mình cư nhiên Bách Hoàng An vẫn trơ trơ ngỡ như chuyện vui mà đùa: "Thích chứ, ngày trước Tết tôi hay bảo mẹ nấu món đó. Phải nói là ăn ngon nhức nhối."
Bối Lạc Lạc gật gù tán vương, thản nhiên ngoắt tay gọi người hầu lên.
"Tiểu thư có gì căn dặn ạ?"
Bối Lạc Lạc chỉ ngón tay về phía của Bách Hoàng An, dặn dò đôi điều: "Giúp Bách thiếu nấu món thịt kho trứng lát nữa cho cậu ấy mang về ăn... à nhớ là lựa thịt nhiều mỡ một chút mới ngon."
"Vâng."
Nói rồi Bối Lạc Lạc nhìn hắn đầy khích chí, trên môi hiện ra nụ cười đắt thắng của cô: "Bách thiếu nhớ mang thịt về nha, xem như đó là tấm lòng tôi gửi cho anh."
"Cảm ơn cô đã có lòng như vậy." Bách Hoàng An cười chỉ là nụ cười đó có phần khó coi. Trên trán của hắn thì đầy gân xanh, tức tối lắm mà không làm được gì.
Ngọc Phước Hải từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát cô cháu gái của mình. Kỳ thực cô là người có tài năng lém lỉnh, như vậy thì tốt rồi ông có thể hoàn toàn giao sản nghiệp của mình cho cô. Cả đời của ông chỉ trông chờ đến ngày này mà thôi, cần một người thừa kế tài ba.
Ngọc Phước Hải gọi quản gia đến, trước mặt cô và Bách Hoàng An nói: "Gọi tất cả con cháu của Ngọc gia về đây."
"Có chuyện gì sao lão gia?"
Đột ngột gọi họ về chính quản gia cũng trẩy lên sự tò mò. Nếu đổi lại là ngày trước Ngọc Phước Hải sẽ không nể mặt mà mắng. Chỉ là bây giờ có cháu gái nên hình như tính khí của ông cũng đã thay đổi chút nào đó: "Chuyện về quyền thừa kế."
"Thừa kế?" Quản gia có chút sững người, chẳng phải chuyện này mỗi khi những người con còn lại của lão gia mỗi khi nhắc đến đều bị ông ấy gắt gỏng lên. Vì vậy nên không một ai dám nhắc đến cả, lần này lão gia đột nhiên nhắc đến hẳn là tìm được người thừa kế thật sự. Quản gia không phải người kém cỏi, sớm đoán ra được người đó là ai. Trước khi đi ông ấy nhìn cô một cái sau đó quay đi.
Căn bản đối với Bối Lạc Lạc mà nói mấy chuyện này cô không chút hứng thú nào, cô đâu phải người thiếu tiền chỉ có điều cô lại thiếu mất đi tình cảm mà thôi.
"Lạc Lạc, một lát ăn xong cháu khoan hãy về ở lại với ông."
"Để làm gì?"
Đang ăn Bối Lạc Lạc ngoái đầu nhìn Ngọc Phước Hải, ánh mắt tràn đầy tia khó hiểu.
"Chốc nữa cháu sẽ biết."
"..."
"Cháy ở lại có được không ông?"
Bách Hoàng An đùa.
"Tất nhiên là được rồi."
Ngọc Phước Hải cười đắt khẽ vỗ vai Bách Hoàng An mấy cái. Ngọc Phước Hải có tổng bốn người con, ba trai một gái, đứa con gái chính là mẹ của Bối Lạc Lạc, tiếc là đã mất. Còn lại ba người con trai đã lấy vợ, mỗi người đều có hai đứa con.
Ngay cả con cháu của ông nhiều đến vậy mà không một đứa nào khiến Ngọc Phước Hải an tâm giao lại sản nghiệp của mình. Chính khi Bối Lạc Lạc xuất hiện, ông mới chắc chắn rằng cô cháu gái mà ông không nhìn nhận mấy năm nay này chính là người duy nhất có thể thừa kế tài sản của ông.
Ngọc Phước Hải chưa từng nghĩ đứa cháu gái ông ghét bỏ nhất lại là đứa ông kỳ vọng nhất.