Lát sau bác sĩ đồng loạt đi ra, thấy vậy Tác Thổ Lai sửng cồ lên hỏi: "Bác sĩ cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ thực hiện việc chữa trị chính khẽ đáp: "Bệnh nhân tạm thời đã không sao, cần nghĩ ngơi và ăn uống để bổ sung thêm chất dinh dưỡng."
"Cảm ơn bác sĩ... nhưng mà có thể cho tôi biết cô ấy bị gì được không?"
"Ngộ độc thuốc trừ sâu, có thể do bệnh nhân đã ăn hoặc uống phải đồ có tẩm thuốc trong đó."
"Thuốc trừ sâu?" Tác Thổ Lai cả kinh: "Trong sữa có thuốc? Chẳng lẽ..."
Nghĩ đến đây cậu dường như hiểu ra vấn đề ánh mắt đanh lại trông thấy rõ, sau đó cảm ơn bác sĩ rồi mới đi đến phòng bệnh của Mỹ Tiểu Yên. Bối Lạc Lạc đi ở phía sau, cả hai cùng đi vào trong.
Lúc này Mỹ Tiểu Yên đã tỉnh lại nhưng có vẻ vẫn còn mệt. Nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống kia Tác Thổ Lai thấy đau lòng cực độ: "Tôi xin lỗi."
Cho dù bản thân bị thành ra như này mặc nhiên Mỹ Tiểu Yên vẫn không hề trách móc cậu, cô nàng cố gắng cười: "Không phải lỗi của anh."
"Tiểu Yên, cậu thấy có chỗ nào khó chịu nữa không?"
Bối Lạc Lạc đầy quan tâm đến cạnh giường ngồi xuống, lo cho Mỹ Tiểu Yên như thể người thân ruột rà. Mỹ Tiểu Yên cầm tay của cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay: "Mình không sao đâu, chắc do sữa không phù hợp với thể trạng của mình nên mới xảy ra cớ sự này."
"Ừm."
Trước khi vào đây Tác Thổ Lai có dặn dò Bối Lạc Lạc đừng nói gì chuyện thuốc trừ sâu cho Mỹ Tiểu Yên nghe, cậu sẽ giải quyết chuyện này rõ ràng. Bối Lạc Lạc cũng không muốn bạn của mình thêm lo lắng, nên im lặng như không biết chuyện gì.
Lữ Hành Song vẫn ngày đêm túc trực ở bệnh viện để chăm sóc cho Bối Lạc Lạc, mới vừa về nhà nấu cháo cho cô đến khi trở vào thì không thấy người đâu. Hắn sốt sắng đi tìm cô, hỏi bác sĩ mới biết cô đang ở đây. Tùy tiện mở cửa đi vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lữ Hành Song, vẫn là ánh mắt của Mỹ Tiểu Yên thâm sâu tình si hơn: "Song ca ca."
Lữ Hành Song nhìn Bối Lạc Lạc sau đó mới nhìn lên Mỹ Tiểu Yên, hỏi: "Hôm qua thấy em vẫn khỏe mạnh mà sao hôm nay lại nhập viện rồi?"
Mỹ Tiểu Yên khắc khoải cười trong tiềm thức: "Không gì là tự nhiên cả."
Ngay cả khi bản thân nhập viện vẫn không hề được Lữ Hành Song quan tâm đến dù chỉ là một chút. Có lẽ trong mắt hắn căn bản không xem Mỹ Tiểu Yên là gì, một chút tình cảm thậm chí cũng không. Càng nghĩ Mỹ Tiểu Yên càng cảm thấy tẻ nhạt, trái tim hằng lên vài vết xước cũng do sự vô tâm của Lữ Hành Song tạo nên. Có lẽ tình cảm đơn phương bấy lâu nay mà cô vẫn luôn ấp ủ sẽ có kết quả tốt đã đến lúc buông bỏ rồi.
Người yêu là chính cô, đau khổ cũng chính cô, đến khi buông tay cũng chỉ một mình.
Ai hỏi cô đau không? Tất nhiên là rất đau.
Tác Thổ Lai vẫn luôn để ý đến biểu cảm của Mỹ Tiểu Yên, cậu nhìn ra được nỗi buồn khi cô nhìn thấy người đàn ông mới vừa xuất hiện này. Bất giác lòng cậu trỗi lên cơn ghen tức, cư nhiên vẫn bình tĩnh quan sát không hề mất kiểm soát mà ra tay đánh người.
"Chắc có thể do em uống nhiều rượu quá nên mới như vậy đó, em nên bỏ rượu đi." Lữ Hành Song nhắc nhở đôi điều.
Mỹ Tiểu Yên gật đầu cho là đồng ý, Lữ Hành Song giây sau liền để ý đến cô: "Lạc Lạc, anh mang cháo đến cho em rồi em có muốn ăn luôn không?"
Bối Lạc Lạc là người im lặng nhất kể từ khi Lữ Hành Song bước vào đây, cô yên lặng ngồi nghe hắn nói chuyện với Mỹ Tiểu Yên. Những tưởng sẽ có một lời quan tâm đến bạn của mình, nhưng không hắn tuyệt tình đến mức chỉ nói điều trách cứ. Bối Lạc Lạc rất khó chịu với điều này, cô lạnh nhạt nói: "Em không muốn ăn, anh mang về phòng bệnh của em đi. Khi nào đói tự khắc em ăn."
"Sao lại không đói, từ sáng đến giờ em đã ăn gì đâu, vả lại còn có..." đứa bé trong bụng, đoạn sau chưa nói hết Lữ Hành Song liền thu về khi nhớ ra ở đây còn có người lạ.
"Em đói hay không tự em biết rõ, anh không cần thúc ép chỉ khiến em thêm bực mà thôi."
Bối Lạc Lạc không nhìn Lữ Hành Song nói lời khá nặng.
Lữ Hành Song không muốn cô bực nên đành ngậm ngùi đem cháo về phòng bệnh.
Nhưng người đối xử bạt bẽo với bạn của cô cô sẽ không nể mặt đâu, cho dù người đó đối với cô có tốt cỡ nào đi chăng nữa. Bối Lạc Lạc sống rất có nguyên tắc, chuyện gì vui vẻ thì cô ưu tiên còn không thì vứt qua một bên.
"Cậu và Song ca ca có chuyện gì sao? Trông cậu rất lạnh nhạt với anh ấy!"
"Có hả, mình thấy bình thường mà."
"Tiểu Yên em có muốn ăn gì không?" Tác Thổ Lai đứng từ nãy đến giờ thừa dịp xen miệng vào.
Mỹ Tiểu Yên ngoái đầu nhìn Tác Thổ Lai có phần trầm tư như đang nghĩ ngợi điều gì đó, vài giây sau mới đáp lại: "Tôi muốn ăn gà nấu cháo."
"Chờ tôi nha, tôi về nấu cho em."
"Cảm ơn."
"Hành động vẫn tốt hơn lời nói."
Mỹ Tiểu Yên nheo mày, rất thẳng tính: "Muốn hôn sao?"
Tác Thổ Lai trố mắt nhìn hồi lâu, liền châm chọc: "Vậy còn không mau hôn."
"Khi nào tôi thấy cháo và gà tôi mới trả phí."
Tác Thổ Lai nghe xong cảm thấy vui sướng hết cả lên, nhanh nhẹn đi về nhà chuẩn bị.
Bối Lạc Lạc nhướng mắt trêu chọc: "Đừng nói với mình đêm qua cậu và Tác Thổ Lai ở cùng nhau nha!"
"Hề hề, cũng hai lần rồi."
"Hình như cậu ta thích cậu đúng không?"
"Ừm."
Bối cảnh cười cười, nếu như có thể cô vẫn mong Mỹ Tiểu Yên và Tác Thổ Lai thành đôi với nhau.