Nhìn thấy bộ dạng tựa như một chú mèo con đang tức giận của cô điều đó khiến Từ Lục Ngạn không khỏi buồn cười: "Vậy tôi nên dịu dàng một chút nhỉ?"
Từ trước đến giờ có vô số phụ nữ muốn được ôm anh, được bên cạnh anh mà còn không có cơ hội. Cho dù chỉ là ước muốn thì cũng không thể xảy ra. Vậy mà cô gái nằm trong vòng tay của anh lại khác hẳn những người phụ nữ đó, cô luôn tìm cách xua đuổi anh, tránh né anh như tránh tà vậy. Thậm chí còn bày ra biểu cảm chán ghét mỗi khi nhìn thấy anh.
Bối Lạc Lạc thông minh như vậy hẳn là hiểu được hàm ý của câu nói mà Từ Lục Ngạn nói ra. Dùng mọi sức lực mà mình có được đếm nhỏ từ một đến ba và sau thì cũng vùng khỏi vòng tay rắn rỏi kia, cô có chút háo thắng lại còn đắt chí nghênh mặt nói: "Muốn dịu dàng với tôi sao? Thành thật xin lỗi, tôi đây không có khái niệm cần người khác dịu dàng với mình đâu."
Lần này Từ Lục Ngạn có thể nhìn rõ gương mặt của cô, từng góc cạnh đều vô cùng hoàn mỹ không gốc chết. Đôi môi hình trái tim đỏ mọng vẫn như thường lệ. Khuôn mặt trái xoan có phần phúng phính, đột nhiên anh muốn cắn vào má một cái. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt có con ngươi màu tím kia.
Cảm giác thật cô đơn!
"Cô đeo len sao?"
Không nghĩ ngợi nhiều, Từ Lục Ngạn tò mò bèn lên tiếng.
Bối Lạc Lạc nhìn anh chằm chằm đáp: "Không, đây là màu mắt thật của tôi, sao vậy…anh cảm thấy sợ hả? Ha ha ha, cũng không quá ngạc nhiên, hầu như ai nhìn thấy đôi mắt này đều nảy sinh cảm giác giống anh…"
Đến đoạn cô dừng tiếng, chân nhấc lên tiến đến gần anh một chút mà không hề phòng ngự: "Một cảm giác sợ hãi có đúng không?"
Thật quá sơ suất khi cô lại đến gần anh một lần nữa, có thể nói chỉ cần nhìn thấy Bối Lạc Lạc ở gần bên Từ Lục Ngạn lại đâm ra mê mẩn, anh cười nhẹ: "Cô nghĩ tôi sợ hãi sao? Theo như tôi thấy câu hỏi đó tôi phải là người hỏi cô mới đúng."
Bị nói trúng tim đen vẻ mặt của cô liền thay đổi, vì không muốn đề Từ Lục Ngạn nhìn thấy cô nhanh nhẩu quay mặt đi chỗ khác, hít một ngụm khí lạnh nhầm trấn áp bản thân lại: "Nực cười, tôi mà lại sợ anh."
"Tôi thấy sao thì nói vậy thôi."
"Lục Ngạn."
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên đập tan cuộc nói chuyện giữa cô và anh. Điều kì lạ ở chỗ, Bối Lạc Lạc có cảm giác cách gọi tên này thật thân mật, gần gũi. Theo quán tính cô và Từ Lục Ngạn đồng loạt ngoái đầu lại nhìn.
Ánh mắt của Từ Lục Ngạn bỗng chốc thay đổi, có phần chuyển sang lạnh tanh như không hề có cảm xúc nào. Khóe miệng giật giật lười nhác mà lên tiếng: "Gọi tôi là Từ lão đại."
Bạch Như Tuyết cười khổ nhìn anh, ánh nhìn vô cảm của anh khiến cô ta không hài lòng: "Gọi như thế nào cũng được cả mà…à anh không biết buổi tiệc hôm nay anh là nhân vật chính hay sao?"
"Tôi biết." Từ Lục Ngạn vẫn nhìn cô ta, nhưng ánh mắt này khác hẳn ngày xưa.
Vào năm năm trước, Bạch Như Tuyết và anh đã từng yêu nhau một cách đắm say, hạnh phúc. Lúc đó anh chỉ đơn thuần là một sinh viên vẫn chưa hoàn thành xong việc học của mình, mà Bạch Như Tuyết lại là một đại tiểu thư quyền quý, gia đình bắt buộc sang nước ngoài du học, bỏ anh lại một mình ở thành phố hoa lệ này, anh hứa rằng sẽ chờ cô ta quay về, lúc đó anh thành công với sự nghiệp của mình và cô ta cũng như vậy. Nhưng rồi cho đến một năm sau đó anh nhận được tin Bạch Như Tuyết có bạn trai, là một người công tư phân minh cho nên anh quyết định làm rõ chuyện đó, chỉ là đến cuối cùng một cuộc điện thoại cô ta cũng không bắt máy…
Bạch Như Tuyết tỏ ra hối hận, vẻ mặt tràn ngập sự đáng thương: "Em biết anh bây giờ rất căm hận em, hận em vì năm đó đã làm tổn thương anh…nhưng anh biết không? Em không có bạn trai như tin đồn, đó là do ba mẹ em bịa đặt ra, họ còn cắt đứt tất cả liên lạc của em về anh…em…"
Nói đến đây thì chợt nghe thấy tiếng ngáp dài của Bối Lạc Lạc: "Thôi hai người tiếp tục nói chuyện đi, tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa."
"Tôi cùng cô đi vào trong." Từ Lục Ngạn níu lấy tay cô, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Bối Lạc Lạc nhún vai cảm thán: "Này anh có biết phép lịch sự hay không? Người ta đang nói chuyện với anh mà anh lại bỏ người ta một thân một mình đứng đây hả?"
Mặc cho cô tìm lý do nhằm mục đích tránh né anh, Từ Lục Ngạn không để ý còn bắt bẻ cô: "Vốn dĩ tôi đang nói chuyện với cô thì cô ta xuất hiện mà. Cho nên mà nói tôi không có bổn phận tiếp chuyện."
"Ơ kìa…" Bối Lạc Lạc đăm chiêu nhìn anh, miệng không khép lại vì quá ngạc nhiên: "Theo như tôi thấy giữa anh và cô ta có chuyện cần làm sáng tỏ, vậy nên ở lại nói chuyện cho xong đi."
"Với điều kiện cô đứng đó chờ tôi."
"Đệch!" Bối Lạc Lạc bày ra gương mặt u ám: "Anh nói chuyện với cô ta thì có liên quan gì đến tôi tự nhiên bắt tôi chờ anh, thật buồn cười mà. Không nói nữa tôi vào trong đây."
Cô vừa đi tầm năm giây Từ Lục Ngạn liền đuổi theo sát đích, đến cả một câu chào tạm biệt với người yêu cũ cũng không có. Chính vì thế Bạch Như Tuyết mới giận dữ nhìn theo dáng lưng của hai người, lẩm bẩm gì đó: "Cô ta là ai mà dám cướp Lục Ngạn của mình! Tuyệt đối phải xử lý."