Ngay lúc Mỹ Tiểu Yên chuẩn bị bước vào căn phòng bệnh đầy mùi thuốc sát khuẩn. Cô nàng vô tình nghe được đoạn nói chuyện của cô và Lữ Hành Song trong vô thức cánh tay đặt trên chốt cửa liền thu về, áp tai vào cửa tò mò nghe ngóng.
"Lạc Lạc anh có chuyện này muốn nói với em."
Sau hồi lâu trầm tư Lữ Hành Song quyết định nói chuyện này cho cô nghe. Nói không chừng cô sẽ có cách giải quyết, dù là cách gì hắn cũng hoàn toàn chấp nhận. Ngay cả khi có ý nghĩ rằng cô sẽ đến tìm Từ Lục Ngạn và bảo anh chịu trách nhiệm cho cái thai này. Và rồi họ sẽ có một gia đình thật hạnh phúc.
"Anh nói đi." Bối Lạc Lạc liếc qua nhìn Lữ Hành Song, ánh mắt tràn đầy sự mệt mỏi và sầu thương. Đến cả tiếng nói cũng thều thào tựa như một cái bong bóng nước chỉ cần chạm nhẹ tay vào cũng đủ làm nó vỡ.
Lữ Hành Song hít một hơi sâu, thống thiết nói: "Em có thai rồi."
"Có thai sao?" Bối Lạc Lạc bàng hoàng to mắt nhìn hắn, không chủ được mà bật người ngồi dậy. Chẳng lẽ mấy ngày qua cô có cảm giác mệt mỏi, uể oải là do có thai sao? Bất giác cô đặt tay lên bụng của mình, nơi này có một sinh linh nhỏ bé đang hình thành, là kết tinh tình yêu của cô và Từ Lục Ngạn. Cô không dám nghĩ ngay lúc này bản thân lại mang thai, ông trời đúng thật là trêu ngươi cô mà.
Mỹ Tiểu Yên đứng bên ngoài không khỏi ngạc nhiên: "Vậy có thể đây là con của cậu ấy và Từ Lục Ngạn? Thật tốt, như vậy đứa bé chính là sợi dây kết nối tình yêu của ba và mẹ nó lại."
"Em định xử lý như thế nào?" Lữ Hành Song tiếp tục lên tiếng.
"Chuyện này ngoài anh ra không còn ai biết đúng không?"
"Đúng vậy."
"Anh có thể giúp em giấu kín được không?"
"Nhưng mà..." Lữ Hành không nghĩ tình huống này lại trái ngược hoàn toàn với việc mà hắn tưởng tượng. Cô không chọn cách nói cho Từ Lục Ngạn biết chuyện lại muốn giấu đi.
"Em xin anh, em không muốn bất kỳ ai biết nữa kể cả Lục Ngạn, em không muốn anh ấy biết sự tồn tại của đứa bé này." Bối Lạc Lạc cầu xin Lữ Hành Song một cách thiết tha, mắt cô rưng rưng gần như sắp khóc. Có lẽ khi mang thai rất dễ khiến sản phụ trở nên xúc động trước mọi hoàn cảnh.
Lữ Hành Song thấy thương cho cô, đành gật đầu đồng ý điều kiện này: "Anh sẽ giấu, em yên tâm."
Mỹ Tiểu Yên tức rõ mặt đẩy mạnh cửa đi vào, chất vấn cô bạn thân của mình: "Bối Lạc Lạc cậu điên rồi đúng không? Tại sao không để Từ Lục Ngạn biết chuyện này, như thế cậu và anh ta cũng có thể ở bên nhau. Cần gì làm khổ nhau như vậy hả?"
Bối Lạc Lạc và Lữ Hành Song bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của Mỹ Tiểu Yên. Sau đó Bối Lạc Lạc thở dài, hơi thở đầy muộn phiền và nặng nề: "Chuyện không còn như trước nữa, Lục Ngạn và mình thật sự không thể ở bên nhau. Anh ấy và Bạch Như Tuyết đã xảy ra quan hệ anh ấy cần chịu trách nhiệm, vả lại ba của anh ấy lại thích Bạch Như Tuyết như vậy mình xen vào chỉ thêm mất hòa khí gia đình họ."
Mỹ Tiểu Yên bực tức đến mức thở mạnh, to tiếng: "Trước giờ cậu đều khôn ngoan biết tính toán lắm cơ mà. Vậy sao đối với chuyện của mình lại ngốc nghếch chịu đựng? Cô ta cần Từ Lục Ngạn chịu trách nhiệm vậy cậu không cần sao? Cậu nói đi, cái gì cũng nghĩ cho người khác đến khi nào cậu mới chịu nghĩ cho mình hả?"
Nói đến đây Mỹ Tiểu Yên bật khóc, cô nàng thật sự vừa tức vừa ức. Bao lâu nay Bối Lạc Lạc luôn sống trong đau khổ dày vò, cố gắng lắm mới có thể vượt qua được cơn ác mộng năm đó để bắt đầu một cuộc sống mới tuy là vẫn mang trên vai việc trả thù nhưng mà chí ít cô đã lấy lại được vẻ hồn nhiên vui vẻ của mình. Vậy mà còn chưa được bao lâu lại nhận về đau khổ cho bản thân, một mình chịu đựng tất cả, một cô gái mạnh mẽ kiên cường đến mức làm người ta thấy thương xót.
Bối Lạc Lạc trầm mặc hồi lâu, suy đi nghĩ lại cô vẫn chọn cách giấu kín chuyện này, tẻ lạnh nói: "Tiểu Yên à, mình biết cậu rất giận cách hành xử này của mình nhưng mà cậu có thể một lần vì mình đừng nói ra chuyện này được không? Mình xin cậu, chỉ lần này thôi."
Mỹ Tiểu Yên gạt đi nước mắt, mặc dù không muốn đâu nhưng mà vẫn luôn tôn trọng mọi quyết định của cô: "Được rồi mình sẽ không nói ra việc này."
"Cảm ơn cậu rất nhiều."
"Nhưng mà cậu sẽ làm gì với đứa bé, chỉ cần cậu vẫn còn ở thành phố này nhất định Từ Lục Ngạn sẽ biết đến cái thai này." Mỹ Tiểu Yên sốt ruột nói.
Khi biết mình có thai cô sớm đã có tính toán trong đầu: "Mình sẽ đi đến một nơi thật xa thật xa, ở nói đó mình sẽ sinh con và nuôi dạy nó thật tốt."
"Cậu định đâu đâu?"
"Đi đâu hiện tại mình chưa biết nữa."
Lữ Hành Song xen miệng vào: "Hay là em đến nước K đi, ở đó anh có một căn hộ rất tiện cho em sống, toàn bộ chi phí anh sẽ lo liệu giúp em."
"Nhìn em có giống người thiếu tiền không?" Tuy rằng đang mệt nhưng Bối Lạc Lạc vẫn không quên nói đùa để giảm bớt không khí ngột ngạt này.
"Ha ha ha, anh quên mất."
"Em cảm ơn anh trước."
"Anh sẽ căn dặn người bên đó dọn dẹp, khi nào em đi?"
"Khi nào vết thương này hoàn toàn bình phục."
"Được vậy để sắp xếp."
Mỹ Tiểu Yên đột nhiên không kiềm được nước mắt lần nữa khóc òa lên: "Lần này cậu đi rồi chắc là không quay về đây đúng không? Mình sẽ nhớ cậu lắm."
"Không đâu." Bối Lạc Lạc mỉm cười lau nước mắt tèm lem trên mặt của Mỹ Tiểu Yên nói thêm: "Khi nào sinh con xong có dịp mình sẽ về thăm cậu mà. Hoặc là cậu qua đó thăm mình vẫn được. Chúng ta đâu hẳn mãi mãi không gặp lại đâu."
"Mình qua đó thì dễ đó nhưng mà cậu nghĩ xem, cậu có ý định trốn tránh Từ Lục Ngạn mình lại là bạn thân của cậu. Với sự mất tích đột ngột của cậu Từ Lục Ngạn hẳn là điên cuồng tìm kiếm cho coi. Lại nói anh ta không phải người kém thông minh, nhất định sẽ dò tìm từ mình, chỉ cần mình xuất cảnh ngay lúc đó nhất định mọi chuyện sẽ vỡ lở ngay."
"Cậu nói cũng đúng, thôi đành để khi nào có dịp mình sẽ về thăm cậu."
"Chỉ có thể như vậy thôi."
"Anh sẽ đi cùng em, mặc dù không phải là con của anh nhưng anh vẫn muốn chăm sóc cho hai mẹ con em." Lữ Hành Song thật tâm mình mà nói.
Nghe vậy Mỹ Tiểu Yên đột nhiên trầm mặc hẳn đi, đôi mắt của cô nàng chất chứa một nỗi buồn không tên không dễ qua mặt được Bối Lạc Lạc.
"Chắc là cậu đói rồi mình đi mua đồ ăn cho cậu."
Để che đậy đi nỗi buồn của mình Mỹ Tiểu Yên vờ vĩnh rời khỏi. Thấy cô nàng đi rồi Bối Lạc Lạc mới nói rõ: "Hành Song, em cảm ơn vì tình cảm mà anh dành cho em, em cũng xin lỗi vì không thể đáp ứng lại tình cảm đó, hiện tại em đã có con. Còn Tiểu Yên thì khác, cậu ấy vẫn còn độc thân lại còn thích anh lâu như vậy anh không nghĩ đến việc sẽ thích cậu ấy sao? Thanh xuân của người con gái ngắn lắm, anh nên biết trân trọng khi còn có thể."
Lữ Hành Song nghe xong, chỉ cười: "Em biết rõ là anh thích em em lại bắt anh thích Tiểu Yên, tình cảm không phải là thứ muốn đổi là đổi em hiểu không?"
Bấy lâu nay Lữ Hành Song luôn nghĩ Bối Lạc Lạc không biết điều này, bởi vì trong cô rất hờ hợt. Ấy mà cô sớm rõ nhận ra tình cảm mà hắn dành cho cô, chỉ là cô khư khư im lặng xem như không biết.