Từ nãy đến giờ Bạch Như Tuyết vẫn không thấy anh mở miệng nói chuyện, ngồi im như pho tượng cùng với vẻ mặt trầm ngâm đầy u ám. Bầu không khí trong phòng từ mát mẻ chuyển sang lạnh lẽo một phần cũng do anh. Hàn khí trong người anh lan tỏa ngút ngàn, linh động uyển chuyển khắp nơi trong phòng bất chợt khiến Bạch Như Tuyết nổi tóc gáy, chui rút vào trong chăn. Trên nệm một vết máu đỏ khô lại hiện rõ, đã bị Từ Lục Ngạn nhìn thấy: "Lần đầu tiên của cô sao?"
Câu hỏi tràn ngập vẻ ngạc nhiên cùng khó tin. Mấy năm qua đúng thật anh có từng nghĩ Bạch Như Tuyết vốn không còn trinh tiết nữa, nào ngờ...
Mọi chuyện dần đi đúng theo quỹ đạo ban đầu mà Bạch Như Tuyết vạch ra, mặc nhiên vẫn làm bộ ủy khuất: "Hức... hức... anh ngạc nhiên như vậy có phải anh nghĩ em mất rồi đúng không? Anh sai rồi, mấy năm qua em luôn gìn giữ tâm thân này cho anh, chỉ mong một ngày cùng anh bước vào lễ đường trở thành vợ chồng, sau đó cơ thể này hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng do đêm qua anh bị rượu làm cho mất khống chế cứ ôm chặt em và sau đó... chắc anh cũng rõ chuyện gì mà."
Từ Lục Ngạn vò đầu bức tóc hiện rõ trên gương mặt là vô vàn sự tự trách: "Tôi xin lỗi."
Giờ phút này đây ngoài nói xin lỗi thì anh không biết phải làm gì nữa. Thường ngày anh cao ngạo, quyết đoán, sáng suốt bao nhiêu thì lúc này hoàn toàn ngược lại, rối rắm, dằn vặt, ân hận.
Bạch Như Tuyết đột ngột khóc lớn không tiếc để lộ ra thân thể trần trụi, nhích qua ôm anh từ phía sau, thút thít nói: "Em không cần anh xin lỗi, chuyện đêm qua một phần cũng do em tự nguyện, cái em cần nhất chính là đường đường chính chính trở thành vợ anh, chỉ điều đó thôi đã đủ lắm với em rồi."
Từ Lục Ngạn mặc kệ để Bạch Như Tuyết ôm mình, hai cơ thể cọ xát vào nhau, nhưng vẫn không khiến Từ Lục Ngạn nổi lòng ham muốn. Chỉ có Bối Lạc Lạc mới khiến anh rạo rực mà thôi. Chuyện đêm anh và Bạch Như Tuyết dây dưa với nhau là sự thật sao? Tại sao anh không nhớ ra gì cả, nhưng mà vết máu kia không thể là giả. Mọi chuyện khiến Từ Lục Ngạn như rơi vào vực sâu, anh im lặng hồi lâu sau đó mới lên tiếng: "Chuyện này tạm thời đừng nói với ai cả, tôi sẽ xử lý nhất định không để cô thiệt thòi đâu."
Nói rồi anh rời khỏi giường nhặt lại quần áo bừa bãi trên sàn nhà rồi đi thẳng vào nhà tắm, để lại mình Bạch Như Tuyết ngồi thẩn thơ trên giường trố mắt nhìn theo, trên môi lóe lên nụ cười đắt chí: "Anh nói thì em nghe theo sao? Bối Lạc Lạc cô chính là người đầu tiên tôi tìm đến."
Bạch Như Tuyết nhìn vào tấm nếm có vết máu mà lẩm bẩm, đôi mắt xảo quyệt cũng đã lộ rõ ra. Bạch Như Tuyết bất chấp mọi thủ đoạn để có thể đạt được mục đích của mình, cho dù phải hy sinh bất kỳ thứ gì cô ta cũng không tiếc.
Hôm nay đột nhiên bầu trời sầm uất cứ như sắp có mưa vậy. Thoáng nhìn đã cảm thấy buồn rười rượi, có phải ông trời đang đồng cảm với cô chăng?
Suốt đêm qua gần như cô không thể nào ngủ được, lại nói cô quen có Từ Lục Ngạn bên cạnh chí ít giấc ngủ sẽ ngon hơn. Vừa mới thích nghi được với điều đó thì cô và anh bất ngờ chia tay, mọi chuyện cứ như thước phim tua nhanh vậy. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại làm suy nghĩ của cô bị ngắt đoạn, cô nhấc máy:
"Xin chào, là ai vậy?"
Bởi vì cô thấy hiện trên màn hình là một số điện thoại lạ, định là không bắt máy đâu cơ mà vô thức lại mách bảo cô nghe thử.
"Chào cô, cô rảnh chứ? Tôi muốn gặp cô."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khá quen thuộc với cô, thậm chí cô còn không muốn nghe thấy tiếng nói này chút nào. Điều đáng nói ở đây là việc Bạch Như Tuyết muốn gặp cô, không tránh khỏi châm biếm: "Lại định cợt nhã tôi sao? Hay là lại tiếp tục chèn ép bắt buộc tôi chia tay, nói cô biết luôn tôi và Lục Ngạn chia tay rồi. Chuyện này chắc là hợp ý của cô và Từ lão gia rồi."
Bạch Như Tuyết vẫn thấy chưa đủ thỏa đáng, phản ứng: "Tôi muốn gặp cô là vì chuyện khác, còn chuyện cô và Lục Ngạn chia tay tôi biết hôm qua rồi ấy chứ."
"Có gì cứ nói thẳng đi không cần gặp mặt đâu, tôi rất bận." Bối Lạc Lạc ba phần khó chịu bảy phần chán ghét.
"Nếu vậy thì tôi nói luôn, đêm qua tôi và Lục Ngạn đã ngủ với nhau."
"Thì sao?"
Bối Lạc Lạc lạnh giọng hỏi lại, mặc dù thấy cô có vẻ điềm tĩnh nhưng thật ra cô đang giả vờ mà thôi. Cô cố gắng kiềm chế lại cơn bão tố trong lòng mình.
Đúng, cô tự hỏi tại sao Bạch Như Tuyết lại biết số mà điện cho cô giờ thì đã rõ rồi. Chỉ có thể là lấy từ điện thoại của anh mà thôi. Chuyện này rất khó tin nhưng bắt buộc phải tin, không đường nào để chối cãi được nữa. Vậy là tình cảm của cô và anh xem như gác lại trong tim. Nơi đáy lòng cô chúc anh hạnh phúc bên Bạch Như Tuyết. Mặc dù cô và anh trải qua hai lần 'nồng nhiệt' với nhau nhưng mà mọi chuyện sớm kết thúc rồi, cô không thể lấy lý do đó để bước chân vào Từ gia, cô cũng có lòng tự tôn của mình, thà mất chứ không xin xỏ cái gọi là tình yêu.
Thái độ bình thản cùng con người mạnh mẽ khi nghe chuyện này của Bối Lạc Lạc đã khiến Bạch Như Tuyết khá ngạc nhiên. Trước khi điện thoại cho cô, cô ta đã thầm tưởng tượng ra cảm xúc lúc đó của cô ít nhất cũng nên kích động hoặc là không cam tâm gào lên. Hiện thực không giống cô ta nghĩ chút nào.
"Tôi mong cô và anh ấy thật sự dứt khoát, có thể trong tương lai tôi và anh ấy sẽ kết hôn. Đặt trường hợp mà soi xét tôi nghĩ Lục Ngạn sẽ không thể quên được cô, rất có khả năng sẽ đến tìm cô nối lại tình xưa bất cứ lúc nào..."
Nghe đến đây Bối Lạc Lạc cười buồn cắt ngang, tiếp lời: "Cô yên tâm tôi là người nói được làm được. Sẽ không xen vào cuộc sống của hai người, còn việc Từ Lục Ngạn đến tìm tôi hay không là do anh ấy, tôi không thể cản chân anh ấy được. Nhưng mà tôi nghĩ chắc không có đâu..."
Anh ấy hận cô lắm!
Đúng là chưa hạnh phúc được bao lâu thì biến cố cứ liên tiếp dập đến, lần này xem ra cô và Từ Lục Ngạn 'hữu duyên vô phận', có duyên gặp và yêu nhau nhưng tiếc không có phận để bên nhau.
Quãng đường sau này cô không phải là người nắm tay cùng anh đi nữa, Bạch Như Tuyết sẽ thay cô làm điều đó.
Vào những buổi sớm cô không còn được ngắm nhìn gương mặt hiển hách của anh nữa.
Đêm về cô không còn ai cạnh bên để gối đầu lên tay mà ngủ, những cơn ác mộng lại có lý do xuất hiện quấy rầy giấc ngủ của cô.
Chẳng còn ai làm cô cười, chọc cô giận, cũng chẳng còn ai cưng chiều cô nữa.
Quãng thời gian qua tuy không dài nhưng đủ để cô thấy ấm áp và hạnh phúc. Từ Lục Ngạn giống như ánh sáng cuộc đời tối tăm của cô, mà giờ đây cũng biến mấy rồi. Mọi thứ dần trở về quy cũ, cô sẽ là cô của trước đây, một sát thủ mang trên mình lớp bọc của sự độc ác và ngang tàn, không có ai bảo vệ cho cô nữa thì thôi cô tự bảo vệ mình.