Trên con đường dài thườn thượt tựa như một con rắn khổng lồ đang trườn bò. Những chiếc xe hơi lớn nhỏ chen chúc nhau chạy, còn văng vẳng bên tai cô hàng loạt âm thanh. Bối Lạc Lạc tựa cái xác không hồn bước đi lê thê trên đường, toàn bộ tâm trí đều nghĩ về Từ Lục Ngạn, hồi lên từng cơn quặn thắt nơi đáy lòng, con tim như rỉ máu, đau đến tê liệt. Bất giác không chịu được cô đưa tay ôm lấy ngực trái, khuôn mặt xinh đẹp hằng lên những nét nhăn đầy vật vã.
Đau quá!
Bối Lạc Lạc nhấc không nổi chân mình, giống như dưới chân độn rất nhiều đá khiến nó nặng nề. Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế đá bên vệ đường, đôi mắt màu tím lạnh lẽo giờ đây trở nên sâu láy, không rõ buồn vui, chỉ cảm giác như nó mất hoàn toàn cảm xúc.
Một cậu bé đùa giỡn với bạn chân chạy mà mắt chỉ lo nhìn người đằng sau mình còn cười rất tươi vốn dĩ không để ý là cô đang ngồi duỗi thẳng chân. Chuyện gì đến cũng đến, cậu bé kia vấp phải chân cô té dập mặt xuống đất xui xẻo gãy mất mấy cái răng. Vì đau nên cậu bé khóc òa lên, Bối Lạc Lạc lúc này mới nhận thức được cô ngồi xổm xuống vỗ về cậu bé: "Nín đi."
Tuy nói là vỗ về nhưng mà vẫn không thể che đi được ngữ điệu hờ hợt lạnh tanh của cô. Cậu bé tuy nhỏ mà hiểu chuyện, đột nhiên nhìn cô sau đó cũng không còn khóc nữa. Bối Lạc Lạc đơn thuần nghĩ nói vài câu xoa dịu mấy đứa nhỏ sẽ không còn khóc lóc. Nhưng mà cô không biết, chính vì đôi môi không chút tia xúc cảm của cô khiến cậu sợ, vì sợ nên không dám khóc nữa cho dù biết bản thân đang rất đau.
Đúng lúc một người phụ nữ hớt hải chạy đến, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng. Bối Lạc Lạc đoán đây có thể là mẹ của cậu bé ấy. Cô đỡ cậu bé đứng dậy, mẹ cậu bé đến gần kéo cậu bé mạnh về phía mình, trợn mắt nhìn cô hung hăng nói: "Lớn rồi còn ức hiếp một đứa con nít sao? Coi chừng cả đời không ai thèm ngó tới bây giờ đồ đàn bà xấu xa."
Xấu xa? Cô không hề làm gì con của cô ta vậy mà lại phải đứng đây nghe những lời mắng mỏ khó nghe từ ả. Bối Lạc Lạc tiến một bước, cái nhìn ánh lên tia sắc lạnh: "Trước khi mắng tôi thì nên xem lại mình đi, không trông nổi con để nó nô đùa ở đường lớn như vậy cô có biết thế nào là nguy hiểm hay không?"
Khí chất lạnh còn hơn băng của cô khiến cô ta phải nể nang vài phần. Tâm trí có chút hỗn loạn bèn viện điều nói cho có rồi chuồng chạy. Bối Lạc Lạc cười nhạt, hình như ai thấy cô trông bộ dạng này đều rất sợ hãi thì phải.
"Lạc Lạc."
Đột nhiên có một giọng nói gọi tên cô vang lên, day cô khỏi suy nghĩ vừa rồi vô thức quay lại: "Hành Song là anh sao? Đã lâu không gặp."
Lữ Hành Song là người anh kết nghĩa của cô lúc cô hoàn thành khóa huấn luyện sát thủ. Nhưng một năm trước Lữ Hành Song bị người ta chơi xấu sau lưng khiến hắn phải ngồi tù, nhưng do thế lực của hắn từ trước đến giờ có thể nói là hùng mạnh nên chỉ một tháng đã được tại ngoại, cũng từ đó Bối Lạc Lạc không gặp được Lữ Hành Song nữa, bây giờ có duyên gặp lại không tránh khỏi bất ngờ.
Lữ Hành Song đi về phía cô trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng giống như chỉ một mình cô mới được nhìn thấy nụ cười này của hắn. Cô là đặc biệt chăng?
"Em vẫn không khác xưa vẫn xinh đẹp như vậy."
Đến gần Lữ Hành Song cất lời khen ngợi mà đầy nghiêm túc.
Bối Lạc Lạc thẹn thùng, nụ cười thoáng qua rất nhanh biến mất: "Anh lại quá lời rồi."
"Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi, đứng ở đây có chút bất tiện." Lữ Hành Song cười đưa ra lời đề nghị.
Tất nhiên Bối Lạc Lạc sẽ không từ chối, gật đầu thay cho lời đồng ý của mình.
Thấy vậy không để cô chờ lâu Lữ Hành Song lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ của mình, chưa đầy năm phút một chiếc xe sang chảnh màu đen bóng loáng đỗ trước mặt của cô. Lữ Hành Song ga lăng mở cửa xe mời cô vào, để tay trên vành cửa cẩn thận sợ cô bị đụng đầu. Sau đó vang lên âm thanh nổ máy, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh khỏi chỗ ban đầu. Bối Lạc Lạc không hề hay biết ở đằng sau Từ Lục Ngạn mình từ lúc nãy đến giờ, vả lại còn chứng kiến cảnh tượng cô lên xe của một người đàn ông điều đó khiến anh nổi cơn ghen. Sắc mặt tối sầm xuống, trông thấy rõ sự đáng sợ vây quanh chỗ của anh. Vừa rồi anh nghĩ đến chuyện cô lang thang trên đường lòng thấy xót nhanh chóng lái xe đón vô. Nhưng có vẻ như anh làm điều vô bổ quá rồi.
Dù đang thấy khó chịu trong lòng, lại nói tình cảm anh dành cho cô nhiều đến mức không thể đo đếm được, thế là quyết định đuổi theo chiếc xe kia. Anh muốn làm rõ thực hư chuyện này, và cả mối quan hệ giữa cô và người đàn ông kia.
Ước chừng mười phút sau, cô và Lữ Hành Song ghé vào một quán cà phê để nói chuyện. Mọi cử chỉ hành động của hắn đối với cô đều vô cùng điềm đạm, nho nhã.
"Lấy cho tôi một cà phê nóng và một ly cam ép."
Nhân viên phục vụ đi vào trong làm nước.
Bối Lạc Lạc đùa vui: "Anh vẫn nhớ em thích cam ép sao?"
"Những gì liên quan đến em anh đều nhớ rất rõ." Lữ Hành Song đinh ninh đáp lời, hiện trong ánh mắt kia là một nỗi niềm chất chứa sự yêu chiều dành riêng cho Bối Lạc Lạc.
Dẫu biết rằng thời gian mà cô và hắn quen biết nhau là khá lâu, nhưng mà trong mắt cô hắn chỉ đơn thuần là một người anh kết nghĩa không hơn không kém, và đã suốt mấy qua cô đều không một lần thay đổi. Riêng Lữ Hành Song hắn thì trái ngược, hắn rung động trước cô sau vài lần gặp, dường như cả con tim đều trao trọn cho Bối Lạc Lạc, một khắc vẫn không đổi rời. Chỉ là cô không nhìn ra tình cảm của hắn, Lữ Hành Song cũng chưa từng nói cô biết điều này, một phần vì không đủ dũng khí, phần khác sợ sẽ đánh mất đi tình anh em này.
"Ồ không tin luôn đó, mà thời gian anh đã đi đâu, từ khi xảy ra chuyện đó em không thấy anh xuất hiện nữa. Hại em nhớ anh chết đi được."
Bối Lạc Lạc vừa nói vừa để lộ ra vẻ mặt cợt nhã. Nhưng người sau lưng cô lại không nhìn thấy điều đó, Từ Lục Ngạn siết chặt bàn tay nghiến răng ken két, gương mặt đằng đằng sát khí, làm cho mọi người xung quanh nhìn thấy không khỏi sợ hãi.
Lữ Hành Song mới vừa kịp mở miệng còn chưa nói gì thì Từ Lục Ngạn đã cắt ngang lời hắn: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Hiện tại lửa giận của sự cuồng ghen đang chiếm đóng lấy toàn bộ đại não khiến anh như một người hoàn toàn khác so với một Từ Lục Ngạn dịu dàng mà cô yêu. Anh siết chặt cổ tay cô muốn kéo cô đi, cô liền đưa mắt sang cầu cứu Lữ Hành Song. Thấy được tín hiệu từ ánh mắt kia Lữ Hành Song đứng dậy giật mạnh tay của Từ Lục Ngạn ra, lạnh lùng nói: "Không thấy cô ấy đang nói chuyện với tôi sao? Anh phải biết tôn trọng người khác chứ."