Không biết tự lúc nào Từ Lục Ngạn đã chuẩn bị xong xuôi, anh ngồi ghế kiên nhẫn chờ đợi. Lâu lâu lại trố mắt ngó lên đồng hồ, rồi kèm theo là một tiếng thở dài đầy nản chí. Quả thật khi người con gái chuẩn bị đi đâu đều sửa soạn cho mình thật đẹp thì mới thôi, anh từng nghĩ Lạc Lạc của mình không như vậy, cô giản dị mộc mạc đã rất cuốn hút rồi.
Nhưng... sau khi nghe anh nói về sẽ đưa cô về nhà của mình cho đến hiện tại đã hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cô đâu. Từ Lục Ngạn còn định lên tìm cô chỉ để hỏi cô xong chưa, ý nghĩ lóe qua rồi thôi. Nếu làm như vậy khác nào nói cô lề mề chậm chạp, cô lại sinh cảm giác buồn bã, anh thấy xót xa lắm.
"Lục Ngạn, đi thôi em xong rồi."
Đang lúc suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói trong trẻo, hồn nhiên của Bối Lạc Lạc. Bao nhiêu ý nghĩ vừa rồi gần như tan biến, anh đứng dậy mỉm cười xoa đầu cô, luồng tay xuống nắm lấy tay cô hiên ngang rời đi trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của thuộc hạ trong đó có Khắc Yên Mỹ. Cô nàng thầm cười nhìn theo bóng lưng dần khuất của cô và anh, đến cuối cùng cô cũng tìm được hạnh phúc của mình rồi, chỉ mong hạnh phúc này kéo dài mãi mãi đừng đi đến giữa chừng mà chia xa.
Trên xe Bối Lạc Lạc không ngừng hồi hộp đến mức tim cô đập nghe cả tiếng 'phình phình' rất mạnh, lồng ngực như muốn nổ tung. Đến cả khuôn mặt năm nào không sợ trời, không sợ đất giờ đây cũng kéo theo mà thay đổi, rõ trên mặt là nỗi niềm lo lắng. Một tay anh lái xe, tay kia khẽ đặt nhẹ tay của cô, như một lời trấn an cho tâm tình căng thẳng lúc này: "Đừng sợ, còn anh bên cạnh em mà."
Hình như nghe thấy lời anh nói và cả sự động viên của anh trong lòng cô giảm bớt đi phần nào đó của sự căng thẳng: "Dạ."
"Anh nhớ trước đây em rất thô bạo, lần đầu gặp em còn bị em trói tay trói chân, buông lời xỉa xói. Một chút sợ hãi cũng không hề, vậy mà nghe về nhà anh liền sợ đến run lẩy bẩy thế kia."
Từ Lục Ngạn vẫn không bỏ được thói xấu chọc ghẹo cô. Đã vậy còn kể lại câu chuyện ngày trước cô đã đắt tội với anh. Giống như chạm vào dây thần kinh giận dữ, Bối Lạc Lạc quay qua, cặp mắt híp lại, ẩn sâu bên trong là một luồng khí lạnh, đột ngột nói xong anh cảm thấy lạnh sống lưng quá, có thể nào rút lại lời nói vừa rồi được không?
"Em thấy anh ngứa mồm rồi đúng không?" Bối Lạc Lạc gằng giọng lên tiếng, vẻ mặt co rúm lại. Từng đường nét trên đó như toát ra hơi nóng giống lửa. Làm anh còn tưởng điều hòa trên xe bị hư, không còn cảm thấy mát lạnh nữa.
"Anh xin lỗi."
Cũng biết tức thời Từ Lục Ngạn không dám buông lời trêu đùa với cô nữa, giống như việc trêu đùa với với lửa vậy, bất cẩn lại khiến bản thân hóa tàn tro.
Bối Lạc Lạc không nói gì thêm, hừ lạnh quay mặt qua phía cửa sổ, bấm nút để cửa kính hạ xuống. Rất nhanh có một làn gió mát từ bên ngoài luồng vào, thổi bay mái tóc của cô ra phía sau. Bối Lạc Lạc như biến thành một đứa trẻ lên năm, cô nhắm tịt mắt thỏa thích hưởng thú làn gió mát mẻ trời ban này. Cô nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần đi chơi với ba mẹ cô đều làm như vậy, chỉ vì muốn cảm nhận được gió thiên nhiên là như thế nào, kể từ đó trở đi cô gần như thích việc này. Không kể đi xe, bao nhiêu lần đi là bấy nhiêu lần mở kính xe. Chính vì muốn hưởng thụ toàn cơ thể nên cô mới mua một con mô tô mà chạy, chỉ có như thế bao nhiêu luồng gió mới có thể thấm thía với mình.
Trong lúc cô hưởng thụ lái thấy xe của anh đang lái vào một căn nhà cổ kính đầy xa hoa. Nhìn cứ như căn nhà trước đây cô từng ở, cũng to cũng rộng như vậy. Chỉ tiếc bây giờ đã bỏ hoang không một bóng người. Do cô đang từng bước trả thù, nên không tiện về đó ở, sợ rằng kẻ sát hại ba mẹ cô biết giết cả cô. Đến chừng đó thù còn chưa trả mà đã nhắm mắt xuôi tai.
"Tới nhà anh rồi hả?" Bối Lạc Lạc tròn xoe mắt hỏi anh.
Từ Lục Ngạn gật đầu xuống xe, vòng qua mở cửa giúp cô. Hai người đi vào trong trước nhiều ánh nhìn tò mò của người giúp việc, ai ai cũng nhìn chăm chú vào Bối Lạc Lạc. Thật xui xẻo khi cô lại run rẩy, lo lắng. Từ Lục Ngạn cảm nhận được điều đó vô cùng tâm lý nắm chặt tay cô.
"Ba con về rồi."
Bước chân đến cửa lớn Từ Lục Ngạn lên tiếng ngay. Ba anh lúc này đang ngồi cặm cụi pha trà, thưởng thức tại chỗ vừa nóng vừa thơm như vậy đối với ông mới sảng khoái. Giây sau mới ngẩng mặt nhìn lên, kèm theo tiếng nói khàn khàn của người già tuổi: "Về rồi đó sao?"
Đột nhiên hai hàng chân mày đậm nhếch lên như lưỡi liềm của ông nhíu chặt, hỏi: "Cô gái này là..."
Thấy ba anh nhìn mình Bối Lạc Lạc giật thót tim, quýnh quáng cúi đầu chào hỏi trước: "Con chào bác ạ, con là bạn gái của Lục Ngạn."
"Bạn gái?" Ba của anh nghe xong tưởng chừng sẽ vui vẻ nhưng không, vẻ mặt khó chịu lộ rõ: "Hình như con xem lời của ba như gió thoảng bên tai thì phải."
"Ba à, từ đầu chí cuối con có nói con có người mình yêu rồi." Từ Lục Ngạn ôm chặt bả vai Bối Lạc Lạc, nghiêm túc tuyên bố: "Và cô gái này chính là người con yêu, đồng thời cũng là người con muốn gắn bó cả đời này."
"Con..."
"Lục Ngạn anh về rồi đó sao, em có nấu mấy món mà anh thích nè, anh cùng bác trai vào ăn luôn cho nóng."
Câu nói của Từ lão gia đột nhiên bị cắt ngang bởi Bạch Như Tuyết. Ả ta đi từ nhà bếp đi ra, thần sắc vui vẻ lên tiếng. Trên người còn mặc tạp đề vội ra kêu nên chưa kịp gỡ ra.
Khoảnh khắc đó làm Bối Lạc Lạc cảm thấy như bản thân mình là cục thịt dư của căn nhà này vậy. Cô ngẩng cao đầu kiềm nén lại cảm xúc nhạt nhòa này. Bạch Như Tuyết bày ra vẻ mặt đắt thắng nhìn cô lom lom, dù biết cô và anh có mối quan hệ kia vẫn không màng tới tỏ vẻ như không để tâm mời gọi: "Có bạn của anh tới nữa sao? Vậy thì cùng vào ăn chung đi."
Từ Lục Ngạn không biết Bạch Như Tuyết ở đây, sợ cô sẽ hiểu lầm liền muốn giải thích cho cô nghe. Bối Lạc Lạc lắc đầu ngăn lại, cô không muốn để lại một thiện cảm không tốt trong mắt ba của anh.
Từ lão gia đứng dậy cầm lấy cây gậy có hình đầu lâu chống từng bước mà đi, Bạch Như Tuyết thấy vậy nịnh lòng dìu ông đi. Từ lão gia cười hiền, Bối Lạc Lạc không hề lơ mơ, cô vẫn nhìn họ cô thấy trong mắt Từ lão gia dành cho Bạch Như Tuyết có một sự yêu thương, cưng chiều. Hẳn là ông ấy sớm xem cô ta là con dâu của Từ gia, cho nên đối diện với cô lại là vẻ mặt khó chịu đến vậy.
"Em vẫn ổn chứ?" Từ Lục Ngạn thấy cô im lặng từ nãy đến giờ vội vàng lên tiếng. Nhìn cô kĩ càng nhầm muốn quan sát sắc mặt của cô lúc này.
Bối Lạc Lạc vì không muốn anh nhìn ra nỗi lòng nặng trĩu của mình gượng gạo cười một cái, bày tỏ: "Em vẫn ổn à, vào trong thôi để ba anh đợi thì không hay."
Mặc dù cô cố gắng che đậy cảm xúc buồn bã của mình giỏi thế nào thì Từ Lục Ngạn vẫn nhận ra. Anh nhìn cô đi trước bất giác thở dài, nhất định anh sẽ bên cạnh cô không để cô chịu uất ức nào đâu.
"Đến cả ăn cơm cũng để người khác đợi à, có biết lịch sự là như thế nào không?"
Vừa mới đi vào trong Bối Lạc Lạc đã nghe thấy tiếng nói đầy oán trách khó nghe của Từ lão gia. Cô chỉ biết ngậm ngùi nói lời xin lỗi.
Từ Lục Ngạn đã tự hứa với lòng sẽ không để cô buồn, thấy cô bị ba mình thẳng mặt bắt bẻ như vậy liền lên tiếng bênh vực cô: "Ba không cần nói nặng nói nhẹ với cô đấy đâu. Đây là lần đầu cũng như lần cuối con dẫn cô ấy về đây mà ăn cơm. Những lần sau ba một mình mà ăn cơm, sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."
Bạch Như Tuyết lấy lòng Từ lão gia từ đầu chí cuối, nghe lời chọc ngoáy của anh e là Từ lão gia lại tức giận, biết thế Bạch Như Tuyết lên tiếng can thiệp: "Được rồi ăn thôi bác ạ, nếu như sau này Lục Ngạn không thường xuyên về ăn với bác được vậy con sẽ thay anh ấy ăn cơm trò chuyện với bác."
Từ lão gia vậy mà chấp nhận Bạch Như Tuyết, coi lời cô ta nói mà trở nên vui vẻ, hài lòng gật đầu: "Được... được, vẫn là con hiểu chuyện nhất."
Một màn thâm tình giữa Từ lão gia và Bạch Như Tuyết lại lọt vào mắt cô, Bối Lạc Lạc đè nén sự khó chịu lay láy trong lòng lúc này. Từ Lục Ngạn chán ghét thái độ của Bạch Như Tuyết. Cô ta đang cố tỏ ra là một người con dâu ngoan ngoãn cho nên mới lấy được lòng của ba anh. Thậm chí ông ấy còn không để Bối Lạc Lạc vào mắt, một cái nhìn sắc lạnh dành cho cô đã khiến anh không thể chấp nhận. Không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ăn cơm rồi rời khỏi căn nhà này, nếu không anh lại sợ mình và ba lại cãi nhau, tình cảm cha con cũng trở nên sứt mẻ. Đoạn Từ Lục Ngạn kéo ghế cho cô, Bối Lạc Lạc hiểu ý liền ngồi xuống.
Anh ngồi kế ba anh, đối diện là Bạch Như Tuyết. Thấy cảnh này Từ lão gia cất lời ra lệnh: "Con qua kia ngồi kế Như Tuyết đi."
Từ Lục Ngạn một mực không nghe, hờ hững đáp: "Con ngồi đây vẫn ăn cơm được."
"Con!!!" Từ lão gia thật sự muốn thổ huyết vì đứa con trai ngổ nghịch này. Ông ấy càng ra sức ép đặt anh thì anh lại càng cố chấp né tránh.
Không muốn làm mất hòa khí trong nhà Từ lão gia mới để cơn giận lắng xuống, bắt đầu ăn cơm. Bạch Như Tuyết cười tươi: "Con mời bác ăn cơm ạ."
"Ừ... ừ... con cũng ăn đi, ăn nhiều vào. Gần đây bác thấy con tiều tụy lắm đó." Từ lão gia cười đáp lại, còn hết lời quan tâm đến Bạch Như Tuyết.
Bối Lạc Lạc lúc này mới lên tiếng xen vào: "Con mời bác ăn cơm ạ."
Khác hẳn với Bạch Như Tuyết, sau khi Bối Lạc Lạc cất lời Từ lão gia không hề nhìn cô, hờ hợt nói: "Ừ."
Rõ ràng cũng là một câu, cùng một thái độ cung kính lễ phép vậy mà lời đáp cùng thái độ lại khác nhau thế. Bối Lạc Lạc cười chua xót, một nụ cười gượng ép nhất từ trước đến giờ. Bạch Như Tuyết len lén nhìn cô thầm cười khinh bỉ. Vẻ mặt đắt chí cố tình trưng ra để cô nhìn thấy.
Dẹp đi chuyện vừa rồi, Bối Lạc Lạc vẫn cố gắng lấy lòng ông ấy, cô gấp thịt bỏ vào chén cho ông không quên nói: "Bác ăn thịt đi, trong thịt có nhiều chất đạm giúp cho sự phát triển của tinh thần và thể chất đó ạ."
Từ lão gia nhíu mày nhìn cô, lạnh lùng cầm chén đổ thịt vào sọt rác dưới chân bàn, lạnh nhạt nói: "Tôi già rồi ăn rau củ thì tốt hơn. Hấp thụ nhiều đạm quá không may lại bị bệnh."