*Bịch
Bối Lạc Lạc đặt Từ Lục Ngạn ngồi xuống ghế, còn mình thì loay hoay đi tìm hộp cứu thương, mặc kệ bộ dạng bây giờ của cô cũng không thua gì anh cả. Cô bị dính máu của anh khắp nơi trên áo của mình. Đến khi tìm được hộp cứu thương cô như nhìn thấy kho báu vậy, hết sức vui mừng và phấn khởi, còn hôn lên cái hộp đầy khó hiểu. Từ Lục Ngạn ngồi một bên nhìn thấy mà lòng nóng như lửa đốt, anh ghen với cả cái hộp. Anh ước mình có thể là cái hộp đó để được cô hôn.
"Này..."
Đang mãi suy nghĩ thì từ lúc nào Bối Lạc Lạc đã đi đến đừng trước mặt mà anh không hề hay biết. Bừng tỉnh táo lại, nhìn cô: "Em gọi anh."
"Cởi áo ra đi."
Từ Lục Ngạn bất thình lình có ý nghĩ đen tối, e thẹn mà nhìn cô: "Anh đang bị thương."
Nghe xong câu này của Từ Lục Ngạn, Bối Lạc Lạc thề chỉ muốn đánh vào đầu anh một cái để anh bớt có cái suy nghĩ đen tối đó, tiếc là đầu anh đang bị thương ra tay đánh lại đổ máu, chỉ việc hăm he: "Anh bị thương đến nỗi hư não rồi à, tôi bảo anh cởi áo là để tôi giúp anh băng bó vết thương, chứ không phải là làm chuyện kia."
Đằng sau lời nói hung hăng của cô chính là ánh mắt hết sức mắc cỡ của anh. Vậy mà anh cứ tưởng là cô muốn... Chắc do anh muốn hơn cô nên thành ra có suy nghĩ ngờ nghệch. Không dám chậm chạp sợ cô mắng chửi, Từ Lục Ngạn lanh lẹ cởi áo sơ mi màu trắng sớm đã biến thành một màu đỏ ra, không thương tiếc vứt sang một bên, Bối Lạc Lạc lấy bông gòn thấm chút thuốc sau đó nhẹ nhàng thoa lên vết thương giúp anh cầm máu: "Có đau thì la lên cho tôi biết."
Mặc dù ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt nhưng thực chất trong lòng cô cảm thấy lo lắng cho anh rất nhiều. Mọi cử chỉ đều nhẹ nhàng, hết sức cẩn trọng chỉ sợ làm anh đau.
Từ Lục Ngạn đắm đuối nhìn cô, một giây cũng không rời mắt. Hình ảnh cô tận tâm tận lực chăm sóc cho mình khiến ann thấy lòng vui như pháo nổ. Ước gì khoảnh khắc này sẽ mãi ngưng đọng lại để anh có thể nhìn cô mãi.
Sau khi đã băng bó xong dưới hông cho anh, cô tiếp tục tiến lên phần đầu. Hình như là do anh bị đánh rất mạnh thì phải, cô cảm nhận được sự đau đớn của vết thương này. Mà Từ Lục Ngạn một chút nhăn mặt cũng không có, cô đang nghĩ không biết anh là người hay là quỷ nữa.
Thật trớ trêu khi cô để hai cái 'núi đôi' của mình lập lờ trước mặt của anh, Từ Lục Ngạn nhìn một cách say mê, đến nỗi nước vãi còn muốn tuôn ra. Cô không biết sự bất cẩn này có thể khiến anh trở nên thống khổ hay sao? Cái cảm giác được nhìn mà không được làm gì thật sự nó rất khó chịu. Chính vì vậy cả người anh liên tục nhúc nhích, không ngồi yên cho được. Bối Lạc Lạc cau này, gắt lên: "Anh ngồi im có được không?"
Từ Lục Ngạn chịu đựng không nổi nữa, la làng lên: "Á... đau quá."
Tiếp theo đó còn ôm chằm lấy cô, điều đáng nói là đưa khuôn mặt ụp vào khe rảnh của 'núi đôi", Bối Lạc Lạc cảm nhận được tia biến thái, nhưng mấy giây sau lại biến mất. Cô nghĩ do anh đau quá nên mới ôm mình thôi, cũng im re mặc cho anh đang khoái chí ở trong ngực của mình.
Có ai biết rằng Từ Lục Ngạn bây giờ vô cùng thỏa mãn, sung sướng nằm trong khe rảnh ấm áp mà tròn trịa này. Nào ngờ hành động của anh lại khiến 'cậu bạn' bên dưới phình to ***** ****.
Khốn kiếp, tự mình hại mình rồi.
Anh cắn chặt răng nhẫn nhịn, tuyệt đối không được làm chuyện xàm ngôn. Như vậy sẽ khiến Bối Lạc Lạc xa lánh anh, đến chừng đó muốn có được vợ sẽ rất khó khăn.
Nói đoạn, Bối Lạc Lạc cũng xử lý xong vết thương trên đầu của anh, ngồi dậy dọn dẹp lại ngay ngắn, Từ Lục Ngạn chi chia cắt với bảo bối liền đâm ra buồn bã, giống như anh vừa vuột mất thứ gì đó rất quan trọng.
Bối Lạc Lạc đem cất xong đồ dùng, quay lại thì thấy Từ Lục Ngạn ngồi ngây ra đó như đang suy nghĩ điều gì, tiện tay đánh vào vai anh: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ về em." Rất nhanh Từ Lục Ngạn đáp lời hết sức thẳng thắn.
"Nghĩ về tôi?" Bối Lạc Lạc chỉ tay vào mình, hỏi tiếp: "Chẳng phải tôi đứng sờ sờ ở đây sao? Anh nghĩ về chuyện đen tối thì đúng hơn."
Cô vậy mà lại đoán đúng rồi!
Không muốn cô nhìn ra được sự tình, Từ Lục Ngạn lắc đầu lên tiếng bác bỏ: "Không có, anh thật sự nghĩ về em mà. Em có biết không vừa rồi anh nghĩ mình đã chết anh cảm thấy rất sợ. Không phải vì sợ chết, cái anh sợ chính là không được nhìn thấy em lần nào nữa."
"..."
"Nhưng ông Trời thương tình lại để em cứu anh, ơn cứu mạng này vô cùng cao thượng. Anh không biết đền đáp em như thế nào mới đủ, chỉ đành dùng tấm thân ngọc ngà này dâng tặng cho em xem như là đền đáp ơn cứu mạng. Chỉ mong em đừng chê."
Bối Lạc Lạc cả kinh, cô đứng một buổi trời chỉ để nghe Từ Lục Ngạn nói những lời này thôi sao. Thật tình mà nói cô cảm thấy mình quá rảnh rỗi rồi. Đường đường là lão đại người người kính nể, lại mặt dày muốn dâng hiến tấm thân cho cô. Trước giờ cô từng nghe qua chỉ có đàn bà mới dâng hiến thân mình cho đàn ông, cư nhiên hôm nay lại hoàn toàn ngược lại.
Bối Lạc Lạc xua tay: "Không cần đâu, xem như tôi cứu mạng lấy ơn miễn phí đi."
"Như thế thì quá bất công cho em rồi." Từ Lục Ngạn đứng dậy, vừa rồi cởi áo lần này anh chơi lớn cởi cả cái quần tây dài của mình, chỉ còn lại duy nhất mỗi cái quần lót đầy nam tính, không biết xấu hổ nói: "Anh sẵn sàng dâng lên cho em thể xác này rồi, mới em thưởng thức."