Khắc Yên Mỹ và Bối Lạc Lạc không đồng loạt cả kinh với tình cảnh trước mắt. Đưa tay lên che đi khuôn miệng vốn đang mở to của mình.
Từ Lục Ngạn vừa mời đặt chân đến cửa còn chưa kịp đi vào đã được cô tiếp đón khá 'đặc biệt'. Hàng chân mày lưỡi kiếm của anh khẽ nhíu lại, cặp mắt trợn ngược lên nhìn cái áo lót như có keo mà dính chặt lên trán của mình, không thể chấp nhận nhanh tay lấy xuống. Bối Lạc Lạc cắn răng, chỉ hận lúc này không có cái lổ nào để cô chui quách xuống cho rồi.
Trước kia bất kể ai dám mạo phạm anh chỉ có con đường duy nhất là chết mà thôi. Trái ngược với điều đó là một Từ Lục Ngạn hoàn toàn khác biệt so với ngày trước, vì biết đây là áo lót của cô nên anh vô cùng nâng niu trên tay, giống như đang nâng niu Bối Lạc Lạc vậy, bất giác nói lên một câu khiến cô càng kinh hãi hơn:
"Em mặc áo có kích cỡ ba mươi sáu, nhìn bé bé xinh xinh như vậy mà cũng to phếch đấy chứ!"
Bối Lạc Lạc to mắt trợn trừng nhìn người đàn ông không biết mặt dày lại đi nói ra size áo ngực của cô. Nhưng nói gì thì đó Từ Lục Ngạn nhìn đúng như thần, cô thật sự mặc áo có kích thước đó. Sự hoài nghi đột nhiên trào dâng, cặp mắt hi hí đoán già đoán non: "Á à, có phải trước đây anh từng sờ qua của rất nhiều phụ nữ đúng không? Chỉ có như vậy anh mới biết rõ kích cỡ của tôi đến như vậy."
Những gì cô nói hoàn toàn sai, chính vì vậy Từ Lục Ngạn phản bác ngay lập tức: "Anh có thể thề là bản thân không như em đã nói, việc anh biết được kích cỡ của em cũng đơn giản thôi. Vì trên cái áo này có để mà."
Giây trước còn mạnh miệng mà xoi mói người ta, giây sau người ta giải thích tườm tận làm cô không khỏi khổ thẹn, dán mặt nhìn xuống giường mặc nhiên không dám nhìn anh.
Từ Lục Ngạn ra hiệu cho Khắc Yên Mỹ ra ngoài để bản thân có chút riêng tư, chính cô nàng còn không hiểu tại sao mình lại nghe theo Từ Lục Ngạn mà đi ra đến vậy. Sau khi thấy Khắc Yên Mỹ đi ra rồi anh mới lấy bó hoa đặt ngay cửa đem vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bối Lạc Lạc nghe thấy tiếng đóng cửa, còn nghĩ là Khắc Yên Mỹ đã đuổi Từ Lục Ngạn đi rồi, cảm giác của cô lúc này như thoát được một kiếp nạn trần gian vậy, thở phào nhẹ nhõm ngẩng mặt lên, lập tức hốt hoảng, hét toáng lên:
"Á... anh, anh sao chưa đi nữa, cái tên đỉa đực này."
"Đỉa đực?" Từ Lục Ngạn ngây ngốc không hiểu.
Bối Lạc Lạc đập tay lên trán thể hiện sự bất lực nhìn anh, không quên giải thích: "Anh dai giống như con đỉa vậy đó."
"Ơ... cũng chỉ vì em nên anh mới biến mình thành như vậy mà." Từ Lục Ngạn nhăn mặt cảm thán.
Bối Lạc Lạc nhìn anh đăm đăm, tùy tiện nói một câu:
"Tôi có bắt anh vì tôi sao? Khi không lại mặt dày đến tìm tôi, nói đi hôm nay đến đây làm gì?"
"Mặt dày mới có thể có được tình yêu em không biết hả."
"Stop!" Bối Lạc Lạc giơ tay ra ám chỉ anh ngừng nói, bắt đầu có chút khó chịu, mất nhẫn nại lặp lại câu nói: "Tôi hỏi anh đến đây làm gì?"
Đột nhiên Từ Lục Ngạn mới nhớ ra việc quan trọng của ngày hôm nay, anh giơ bó hoa thật to ra trước mặt của cô, mỉm cười yêu nghiệt: "Tặng em."
Bối Lạc Lạc có chút ngây ngốc, sau đó thẳng thắn từ chối: "Đem về đi, tôi không dám nhận đâu. Vả lại tôi và anh không có bất kỳ quan hệ thân thiết nào, không có lý do gì tôi phải nhận hoa của anh cả."
"Vốn dĩ hoa là của em, nếu em không nhận anh chỉ đành vứt đi mà thôi."
Bối Lạc Lạc cả kinh trước lời nói thản nhiên của anh, hơn ai hết cô biết anh nói được sẽ làm được. Huống hồ anh là người nhiều tiền như vậy, muốn bao nhiêu bó hoa như vậy mà chả được, tùy tiện vứt đi cũng không sao. Chỉ là bản chất của cô cũng có phần mê tiền, thấy bó hoa toàn mùi tiền đây làm sao không thích cho được. Vừa muốn ngăn cản anh đem bỏ nó nên đành nhận lấy: "Nể mặt anh nên tôi mới nhận đó."
"Cảm ơn em đã nhận."
Chưa dừng lại ở đó, Từ Lục Ngạn lấy ra một chiếc hộp màu đỏ và một bức thư đưa cho cô. Bối Lạc Lạc nhìn anh, rồi lại nhìn hai thứ vật huyền bí kia, đặt bó hoa xuống theo bản năng nhận lấy từ từ mở ra xem. Một giây, hai rồi đến ba giây cô gần như cứng họng, lời không thể thốt ra thành câu, khoảnh khắc đó cô chỉ biết nhìn anh bằng đôi mắt bất ngờ xen lẫn một chút khó tin: "Anh tặng tôi sợi dây chuyền này sao?"
Đáp lại lời cô là cái gật đầu thể hiện sự chắc nịch từ anh, thuận miệng hỏi: "Em có thích không?"
Nếu nói không thích thì chắc chắn là nói dối. Cô rất thích là đằng khác, cho dù bản thân cô mạnh mẽ đến đây đi nữa nhưng bản chất của cô vẫn là con gái, không tránh khỏi việc xúc động khi người nào đó tặng quà.Từ khi ba mẹ cô mất cho đến lúc cô lớn lên, cô không còn nhận được quà từ bất kỳ ai nữa, nhớ trước đây ba mẹ chính là người thường hay tặng quà cho cô, không kể bất kỳ ngày nào, vui là tặng, buồn cũng tặng. Chỉ cần cô vui là ba mẹ không ngần ngại mua cho cô, bất kể nó đắt tiền đến độ nào. Bây giờ cô lại nhận được món quà vô giá từ anh, mọi kí ức về ba mẹ cứ vậy lần lượt hiện về, làm cho nước mắt không tự chủ được mà tuôn trào ra, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô rồi rơi xuống bàn tay cô. Thấy vậy Từ Lục Ngạn có phần luống cuống, là do mới bắt đầu yêu lại một người nên làm anh thấy mới mẻ như mới yêu vậy, không biết làm gì, chỉ biết đành tặng cho cô một cái ôm ủi an, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cho cô: "Sao lại khóc, em không thích món quà này hả? Không sao đâu, anh liền đổi cái khác cho em."
Bối Lạc Lạc như tìm được điểm tựa vững chắc ngày một khóc to và nhiều hơn, Từ Lục Ngạn bất lực đành ngồi yên để cô khóc. Mấy năm hô mưa gọi gió trên mọi mặt trận một cách ngông cuồng, ngạo mạn. Vậy mà lắc đầu bất lực trước người con gái mình yêu.
Bối Lạc Lạc khóc một chút thì ngừng, đóng nắp lại ngay ngắn: "Tôi chỉ nhận hoa thôi, còn sợi dây chuyền này quý hóa quá tôi không nhận đâu. Anh đem về tặng cho người nào xứng đáng nhận được đi."
"Em xứng đáng mà, cũng giống như bó hoa vừa rồi. Em không nhận anh liền vứt đi."
Từ Lục Ngạn mặt không biến sắc mà nói.
Chính điều đó khiến cho Bối Lạc Lạc ngỡ ngàng, cô không nghĩ anh có thể hào phóng đến mức đó luôn ấy. Dám đem vứt một sợi dây chuyền đáng giá mấy tỷ chỉ vì cô nói không nhận.
Ôi trời, ai đó hãy kéo cô thoát khỏi sự thất kinh này đi.
Không nhịn được tùy tiện dè dặt anh: "Anh giàu mà sao anh lãng phí quá vậy? Có khi nào ông Trời thấy chướng mắt cho anh trắng tay không nhỉ?"
Đối diện với câu hỏi này chính là biểu cảm ngạo nghễ không chút bàng hoàng của anh, thản nhiên đáp: "Ông Trời cho anh sự sống này, còn tiền là do anh tự làm mà có. Vì vậy mà nói tiền còn hay không là ở anh, tuyệt nhiên không có việc can dự nào của ông Trời cả."
Câu nói của anh làm cô cứng họng, vốn dĩ anh nói cũng rất chí phải, nên cô mới không còn lời nào phản bác lại.
Thấy cô im lặng, Từ Lục Ngạn tiếp tục nói thêm: "Sau này chắc chắn tiền của anh sẽ ngày càng nhiều, vậy nên anh muốn nhờ em xài bớt giúp anh được không?"
Phụt! Đây là lời đề nghị nghìn tỷ sao? Một lời đề nghị mà Bối Lạc Lạc cảm thấy nặng nề nhất từ trước đến giờ.
Đáp lại là nụ cười vô hại của cô: "Anh đùa rồi, tôi làm sao xài tiền của anh trong khi chúng ta chỉ là người lạ chứ."
"Không đúng, hôm nay anh đến đây là để tỏ tình với em, nếu em đồng ý làm bạn gái của anh hiển nhiên tiềm của anh sẽ là của em. Em sẽ có tất cả những thứ em muốn."