Bối Lạc Lạc mỉm cười nhìn Ngọc Tranh, đưa bàn tay hướng về phía cô ấy. Ngọc Tranh mắt đối mắt nhìn lại Bối Lạc Lạc, cũng đưa bàn tay mình nắm lại bàn tay Bối Lạc Lạc.
Có lẽ chỉ đơn thuần là một cái nắm tay nhưng đối với Ngọc Tranh mà nói đó là cả bước ngoặt lớn. Giống như ở trong bóng tối lại nhìn thấy được tia sáng mong manh, lao đầu chạy tới, vất vả lắm mới có thể nắm lấy.
Là địa ngục hay thiên đường đều chỉ trong một khoảnh khắc, là thất bại hay chiến thắng đều chỉ trong một ý niệm.
Cô gái mà năm đó Ngọc Tranh nhìn thấy ở trên sân khấu đại tiệc Ngọc Gia chính là dáng vẻ kiêu ngạo như vậy. Bảy năm, thời gian như luân động quay trở về lúc ban đầu, không có sự khác biệt, vẫn là tươi đẹp đến mức chói mắt.
“Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ được gì?”
Bối Lạc Lạc chống cằm, suy nghĩ một lúc.
“Tất cả những gì cô mong muốn.”
Ngọc Tranh xoa xoa tay vào nhau. Cô ta biết, lời hứa này khác với những lời mật ngọt kia của Bách Hoàng An. Lời hứa này là thứ có khả năng nhất. Cô ta biết, Bối Lạc Lạc sẽ thực hiện cho cô ta. Tuy cô ta đối với Bối Lạc Lạc không am hiểu nhưng có một thứ gọi là niềm tin. Ngọc Tranh nhìn ra được từ trong đáy mắt của Bối Lạc Lạc không có lừa dối. Vả lại, cô ta cũng biết được việc này quan trọng và có lợi cho Bối Lạc Lạc thế nào.
Vì vậy nên không lo lắng, cũng rất yên tâm.
“Tôi chỉ có một yêu cầu.”
Bối Lạc Lạc khẽ nhíu mày. Đã đến nước này có lẽ sẽ không xuất hiện chuyện nào ngoài ý muốn, Ngọc Tranh có lẽ cũng không yêu cầu gì quá đáng.
“Cô nói đi.”
Ngọc Tranh hít một hơi dài lấy dũng khí, cuối cùng mới nói: “Tôi có thể giúp cô, chỉ cần bảo đảm tôi không phải lộ diện quá nhiều, những việc gì tệ hại liên quan đến tôi, hãy để danh tính tôi được bảo mật.”
“Được.”
Một người chịu nhiều tổn thương, trái tim cũng trở nên nhạy cảm. Phơi bày những gì Bách Hoàng An làm cho tất cả mọi người biết, Ngọc Tranh phải là người đứng ra bởi cô ta là nhân chứng duy nhất. Nhưng điều này đồng nghĩa phơi bày những góc tối của chính bản thân. Diệt được kẻ thù bản thân cũng chẳng lành lặn gì.
Đã quá sợ hãi những ánh mắt soi mói đó, sợ hãi những lời thì thầm phía sau lưng không hiểu là đang đồng cảm hay đang khiển trách.
Ngọc Tranh trải qua nhiều chuyện như vậy, bản thân có lẽ cũng mệt nhoài khi phải tiếp tục đối diện.
Suy cho cùng, vẫn chẳng có ai có thể tàn nhẫn đến mức đem bản thân ra hứng chịu tất cả.
Bối Lạc Lạc đứng dậy: “Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đã bảo người sắp xếp phòng cho cô. Chuyện về sau cứ để tôi lo, đợi khi mọi thứ kết thúc, cô cũng không cần phải đau khổ thế này nữa.”
Ngọc Tranh gật đầu, đứng dậy đi theo một người hầu lên lầu, đến phòng đã được chuẩn bị.
Bối Lạc Lạc thở dài, quay về thư phòng của mình, bấm số gọi cho Nam Khanh Hà.
“Mọi chuyện đều chuẩn bị xong cả rồi.”
Nam Khanh Hà gật đầu, vui vẻ đáp: “Hai ngày nữa sẽ bắt đầu. Chuẩn bị tốt mọi thứ, chúng ta chỉ cần đợi.”
“Còn một vấn đề.”
Nam Khanh Hà khựng lại, xoay xoay cây bút trong tay.
“Vấn đề? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ngọc Tranh muốn chúng ta đảm bảo danh tính cho cô ấy, để cô ấy lộ diện ít nhất có thể.”
“Chuyện này anh cũng đoán được rồi. Không vấn đề, anh giúp em sắp xếp một chút.”
Sau khi ngắt máy, Bối Lạc Lạc yên tâm đi nghỉ ngơi. Dù sao ngày kia là ngày quan trọng, vẫn là để bản thân thư giãn một chút trước khi mọi thứ diễn ra đã.
Kế hoạch bản thân gầy dựng bao lâu, cuối cùng cũng chuẩn bị vén màn lên rồi.
Hai ngày trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Buổi sáng, Bối Lạc Lạc thức dậy sớm chuẩn bị. Người hầu trong nhà giúp cô chọn trang phục, trang điểm xinh đẹp.
Mặc một bộ vest trắng tạo cảm giác trang trọng, lớp trang điểm tỉ mỉ toát lên phần nhan sắc vừa có chút kiêu ngạo nhưng vẫn thanh lịch. Kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao càng làm bật lên khí chất của người lãnh đạo. Nam Khanh Hà cho người mang một món quà nhỏ đến cho Bối Lạc Lạc, là một chiếc ghim cài áo bằng bạc, trên mặt đính hồng ngọc.
Chỉ vì ngày hôm nay mà chuẩn bị nhiều năm như thế, cảm giác vẫn không tránh khỏi có chút hồi hộp.
Chuẩn bị xong xuôi, Mỹ Tiểu Yên đến từ sớm để đón Bối Lạc Lạc. Ngày hôm nay, Bối Lạc Lạc cùng Nam Khanh Hà mở một buổi họp báo về dự án mới nhất đáng giá mấy chục tỉ bạc đó. Mà cùng đồng thời, phơi bày hết tất cả những chứng cớ mà cô vất vả thu thập bấy lâu nay, một cú đánh ngã Bách Hoàng An xuống khỏi cái đài cao đó.
Ngọc Gia, nên trở về tay người mà nó vốn thuộc về rồi.
Trước khi ra khỏi nhà, Nam Khanh Hà gọi đến một cuộc điện thoại báo với cô mọi việc vẫn diễn ra như sắp xếp. Bối Lạc Lạc mỉm cười, ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài.
Ngày hôm nay, chính là ngày náo nhiệt nhất.
“Bách Hoàng An, thật xin lỗi. Chỉ trách anh không đủ thực lực.”
Ở cái thế giới này, kẻ mạnh, mới là kẻ quyết định.
Tại buổi họp báo, bước đầu tiên của hai người là công bố sự tiến triển của dự án. Chung quy đây cũng chỉ là bàn đạp, sau khi công bố dự án thì chính là trực tiếp tuyên chiến.
Bối Lạc Lạc đưa ra một loạt chứng cứ vạch trần tội lên kế hoạch sát hại, cướp đoạt tài sản của Bách Hoàng An. Còn nói rằng sau hôm nay đoàn luật sư sẽ nộp đơn lên toà án, Nam Khanh Hà cùng lúc lên tiếng dùng hết mọi tài nguyên cũng phải làm cho chuyện này ra lẽ.
Giới truyền thông chấn động một phen, yêu cầu được gặp nhân chứng trực tiếp.
Nhưng chuyện này bị Bối Lạc Lạc từ chối. Cô nói với giới truyền thông rằng nhân chứng đã đưa đến cục cảnh sát, nếu không phải vấn đề gì quá lớn thì trong thời gian ngắn cục cảnh sát nhất định cũng sẽ mở họp báo tuyên bố kết án.
Họp báo kết thúc, trong ngoài chấn động một phen. Mấy viên thanh tra bên cục cảnh sát phái qua cùng với Bối Lạc Lạc đến Ngọc Thị bắt giữ Bách Hoàng An.
Cái tên này đến tận lúc bị bắt giữ vẫn không chịu khuất phục, mồm miệng độc địa chửi mắng khắp nơi.
Còng cũng đã còng lại rồi, trước khi người bị dẫn đi Bối Lạc Lạc xin được nói với hắn ta vài câu.
“Ngay từ đầu, lẽ ra anh không nên chọn chọc vào tôi.”
Bách Hoàng An nghiến răng nhìn Bối Lạc Lạc.
“Con khốn, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Bối Lạc Lạc cười, vẫy tay ra hiệu có thể dẫn người đi.
“Kết cục của tôi dù sao cũng sẽ không thảm như anh.”
Bởi vì Bách Hoàng An nằm trong thời gian điều tra, Ngọc Thị cũng cần có người tiếp quản. Hơn nữa, trong tay Bối Lạc Lạc còn có bản di chúc của Ngọc Phước Hải, để lại toàn bộ sản nghiệp cho cô. Mấy vị cổ đông kia cũng ủng hộ cô vì những cái lợi nhìn thấy được, thế là Bối Lạc Lạc thành công lấy lại vị trí nên có, bước lên làm người kế nhiệm của Ngọc Gia.