Ngọc Phước Hải run rẩy đến không cầm nổi cần câu trên tay nữa mà đánh rơi xuống đất. Ông đứng dậy, vươn bàn tay run rẩy.
“Lạc Nhi, thật sự là con sao? Con chưa chết? Con thật sự còn sống!”
Bối Lạc Lạc lao đến ôm chầm lấy Ngọc Phước Hải. Khung cảnh đoàn tụ lại cùng người nhà đã bao lần vẽ lên trong đầu, cuối cùng cũng có thể về lại đây, đứng trước mặt ông rồi.
Sau đó, Bối Lạc Lạc dìu Ngọc Phước Hải quay về căn nhà gỗ, vừa đi vừa kể lại chuyện của năm đó cùng lý do bản thân phải giả chết. Cũng kể cho ông ấy nghe về những năm gần đây cô sống thế nào, đã lập được thành tựu gì ở nước ngoài. Ngọc Phước Hải nghe xong cũng hiểu được nỗi khổ bất đắc dĩ của cô khi đó.
“Được rồi, còn sống là tốt, còn sống là tốt! Lạc Nhi, con vất vả rồi. Là do ta năm đó suy nghĩ không chu toàn, vội vàng như vậy lại không bảo vệ được con mới khiến con phải chịu ấm ức bao nhiêu năm.”
Bối Lạc Lạc nắm lấy tay ông, lắc đầu: “Không đâu ạ, đó không phải lỗi của ông. Dù sao bọn họ sớm đã nhắm đến con rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ ra tay. Cho dù năm đó ông không làm thế bọn họ cũng sẽ trừ khử con.”
Ngọc Phước Hải lắc đầu ngao ngán. Sống mấy mươi năm cuộc đời, cái gì cũng đều nhìn thấy qua, chỉ không thể ngờ rằng người thân bên cạnh trong lòng chỉ đều là những toan tính xấu xa.
Sống đến cái tuổi này, Ngọc Phước Hải cũng không cầu mong gì nữa, chỉ hy vọng người một nhà có thể ở bên nhau trọn vẹn. Nhưng những người này lại chỉ một lòng nhắm tới gia sản, không tiếc thủ đoạn tàn nhẫn sát hại lẫn nhau. Cũng may năm đó Bối Lạc Lạc giả chết, nếu không thì thật sự sẽ không còn ai trong sạch ở trong Ngọc Gia này nữa.
“Lạc Nhi, vốn dĩ ta tưởng con đã chết, mới giao gia sản lại cho Bách Hoàng An. Không ngờ cái tên nghiệt chủng đó lại chính là kẻ rắp tâm hại con. Con nói ông đúng là đã già rồi, lại giao trứng cho ác thế này. Bây giờ Bách Hoàng An lớn mạnh, ông cũng rời Ngọc Gia từ lâu, con nói xem phải làm sao để ngăn cản nó tiếp tục đây?”
Bối Lạc Lạc đã nghĩ nếu như Ngọc Phước Hải vẫn còn ở trong Ngọc Gia, cho dù không nắm quyền cũng có tiếng nói. Nhưng bây giờ ông lại dứt khoát rời khỏi Ngọc Gia lâu như vậy, hiện tại đã không còn được kính nể như xưa nữa.
Sự việc hình như còn phức tạp hơn cô nghĩ.
Bách Hoàng An bảy năm trôi qua, có lẽ cũng thâu tóm được không ít thế lực, muốn lật đổ hắn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
“Không sao đâu ông, con ở nước ngoài cũng gầy dựng được một doanh nghiệp nhỏ. Tuy không lớn bằng Ngọc Thị nhưng danh tiếng cũng rất tốt, con tin bản thân có thể lấy lại những thứ thuộc về mình.”
Ngọc Phước Hải cười mãn nguyện. Đứa cháu này thật sự đã gánh vác rất nhiều, là một cô gái tốt. Ông đứng dậy, đi đến tủ gần đó, lấy thứ gì từ trong ngăn kéo ra.
Ngọc Phước Hải đặt vào tay cô một cái hộp nhỏ.
“Đây là một phần sản nghiệp của ông gầy dựng được lúc còn trẻ, không dính líu gì tới Ngọc Gia hay Ngọc Thị. Người khác không biết được về sự tồn tại của nó, mấy năm nay nó được điều hành dưới sự giúp đỡ của thư ký cũ của ông. Vốn dĩ ông muốn để lại cho nó và Ngọc Thị cho con. Ngọc Thị giao vào tay Bách Hoàng An rồi, ta muốn giữ thứ này lại làm kỉ niệm, không ngờ còn có cơ hội trao cho con. Tuy không nhiều nhưng có lẽ cũng giúp ích được cho con.”
Bối Lạc Lạc nhận lấy, bên trong hộp là một bản chuyển nhượng cổ phần của một công ty và giấy tờ nhà đất của một căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Cái công ty này cô trước đây có nghe qua, tuy quy mô không lớn nhưng lại rất có danh tiếng, đã từng là một doanh nghiệp đứng đầu bảng trong thành phố. Tuy không rõ người điều hành, cũng không rõ thuộc gia tộc nào nhưng trước giờ đều làm việc rất chu toàn. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới cũng tìm tới hợp tác.
Mấy năm nay công ty này có chút thu mình lại, nhưng mà công việc và danh tiếng vẫn nổi trội như thế. Người khác đều tò mò một công ty có danh tiếng và tài nguyên tốt như thế tại sao mãi vẫn không mở rộng quy mô. Bối Lạc Lạc lúc trước ở nước ngoài cũng từng mấy lần có ý định muốn hợp tác với công ty này, thật không ngờ lại được điều hành dưới tay Ngọc Phước Hải.
Đây quả là trời giúp mà!
“Đúng rồi ông, còn một chuyện con chưa nói.”
Bối Lạc Lạc bắt đầu nói cho Ngọc Phước Hải biết về Bối Thanh và Bối Duy, cũng nói cho ông biết vì sao lại có hai đứa bé này. Ngọc Phước Hải nghe xong vô cùng bất ngờ.
Lúc trước đã biết được giữa Bối Lạc Lạc và Từ Lục Ngạn có từng qua lại, không nghĩ tới là mối quan hệ thế này.
Tuy vẫn không chấp nhận được cháu gái yêu quý của mình trở thành mẹ đơn thân nhưng Ngọc Phước Hải nhìn thấy cô vẫn sống tốt thế này thì đã không còn tha thiết gì nữa, cái gì cũng đều chấp nhận được hết.