Mãi cho đến khi tắm xong cô chuẩn bị thay đồ thì chợt nhớ ra cái váy đêm qua đã ướt mèm mẹp hết rồi. Nếu mặc nó trở về tổ chức như vậy sẽ cảm lạnh mất, mà không mặc thì không được.
Đang trong lúc tâm trí rối bời thì cánh cửa chợt hé mở, một bàn tay luồng vào, trên tay còn cầm theo một bộ trang phục mới toanh, Từ Lục Ngạn chu đáo chuẩn bị cho cô, anh biết cô đang giận mình nên không dám đưa đầu vào nhìn mặc dù tâm trí rất muốn: "Đồ của em đây."
Bối Lạc Lạc nhìn thấy điệu bộ thập thò của anh mà buồn cười, lại cộng thêm đồ mà anh chuẩn bị gần như tâm trạng tốt hơn, không nghĩ anh cũng chu đáo đến vậy. Không chần chừ cô nhanh tay nhận lấy, không quên nói: "Cảm ơn."
Mặc dù lời cảm ơn vô cùng lạnh nhạt hững hờ nhưng trên môi cô lại là nụ cười hài lòng. Đến lúc cô chuẩn bị xoay vào mặc đồ thì phát hiện cửa vẫn chưa được đóng lại, lập tức nhún vai, khoanh tay trước ngực gặng hỏi: "Anh còn không mau đóng cửa lại, hay là có ý định nhìn trộm tôi thay đồ?"
Bị ai đó phát hiện, nếu đổi lại là người khác hẳn là rất mất mặt với hành động của mình, nhưng không... Từ Lục Ngạn thì khác anh dửng dưng như không, cười cười: "Chỉ có em hiểu anh nhất."
Vừa rồi tâm trạng mới tốt lên chưa được bao lâu lại bị Từ Lục Ngạn làm cho nổi đóa, cô đưa chân, bao nhiêu sự tức giận dồn ép đạp mạnh vào cánh cửa, miệng không quên chửi thề một câu: "Đờ cờ mờ nhà anh, mau cút khuất mắt cho bà!!!"
*Rầm
Bén ngoài Từ Lục Ngạn thở phào nhẹ nhõm nhìn xuống bàn tay vẫn còn nguyên vẹn mà không bị gãy của mình, trong lòng mừng hớn hở hết cả lên, cũng may thân thủ anh tốt nên mới có thể nhanh nhẹn rụt tay về, nếu không bây giờ chắc mấy ngón tay đã thành công tiếp đất hết cả rồi. Nghĩ đến cảnh đó bất giác trong lòng thấy sởn tóc gáy, anh phải rút kinh nghiệm không nên chọc giận cô mỗi khi cô đang đang đứng cạnh vật dụng gì, ắt sẽ có chuyện ngay.
Hồi sau Bối Lạc Lạc thay đồ đi ra lại nhìn thấy Từ Lục Ngạn sớm đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên giường, vừa thấy cô không quên chớp mắt đôi ba cái.
Bối Lạc Lạc bĩu môi: "Ọe, đừng quyến rũ tôi, buồn nôn quá đi mất."
Vậy mà người nào đó vô tâm hững hờ sỉ nhục anh đến vậy, Từ Lục Ngạn bày ra vẻ mặt đau lòng, thút thít nói: "Em khiến trái tim anh như bị hàng ngàn con dao đâm vào, thật đau, thật đau."
"Bớt diễn đi Từ lão đại à." Bối Lạc Lạc đột nhiên xoa cằm, suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng nói: "Tôi thấy anh không cần làm lão đại nữa."
Nghe còn chưa hết câu thì Từ Lục Ngạn đã xen miệng vào: "Vậy anh làm chồng em nha?"
Bối Lạc Lạc phản bác ngay: "Có mà mơ đi...tôi thấy anh nên đi làm diễn viên là điều đúng đắn hơn đó, diễn đạt đến thế cơ mà. Nói không chừng vừa vào nghề đã nhận được giải Oscar cũng nên."
Từ Lục Ngạn hậm hực đứng dậy, theo một thói quen nào đó đưa tay trường xuống eo cô, gian manh nói: "Làm gì cũng được nhưng anh vẫn thích làm chồng em hơn."
Lại bị những lời nói câu dẫn của Từ Lục Ngạn làm cho chao đảo, cô sợ bản thân sẽ bị mê muội mất. Lắc đầu dập tắt đi ý nghĩ vừa rồi, tiện tay đẩy anh ra: "Tôi về nhà đây, anh cứ ở đó mà tự luyến đi."
Thấy cô đi sắp đến gần cửa, tay chạm vào khóa chuẩn bị mở lúc đó anh mới tức tốc nhận ra ngăn lại, cô nhìn anh, anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau đầy khó hiểu, anh gãi đầu khó khăn nói: "Khoan hẳn đi đã cùng anh ăn cơm rồi về."
Từ sau khi cuộc tình của anh rơi vào kết cục không như mong đợi, anh dường như không tin vào tình yêu nữa. Nhưng năm đó chứng kiến cảnh Bối Lạc Lạc đau đớn vì mất đi người thân, anh mới nhận ra một điều trên đời này còn có người đau khổ hơn mình, đem lòng thương xót, rồi chính khi biết cô là sát thủ anh lại càng thương cô hơn. Thương vì cô có một ý chí sống đến kiên cường, mạnh mẽ như vậy. Cô gồng mình lên chịu đựng những huấn luyện hết sức khắc nghiệt, một cô gái quá đỗi kiên cường này đã làm anh động lòng. Mỗi giây mỗi phút anh đều muốn cô ở bên cạnh mình, nói anh tham lam cũng được nhưng mà một khi đã vướng vào con đường tình yêu thì gần như anh không có lối thoát.
Bối Lạc Lạc thở dài: "Vốn dĩ hôm qua tôi đến đây là để lấy tài liệu tư mật một lần nữa nào ngờ lại xui khiến cùng anh dây dưa cả đêm. Nếu tôi còn không quay về trợ thủ của tôi còn tưởng tôi xảy ra chuyện đến tìm anh, lúc đó mọi chuyện lại không hay."
"Không sao, ăn xong anh lập tức đưa em về tổ chức mà, dù gì cũng đi cả đêm rồi, nén lại một chút nữa chắc không có vấn đề gì đâu." Từ Lục Ngạn bày ra bộ mặt nỉ non như một đứa trẻ đang đòi kẹo. Bối Lạc Lạc cho dù có mạnh mẽ đến mấy nhưng thực chất bên trong cô vẫn là cô, một người con gái mềm yếu đang giả vờ mạnh mẽ, cô bị anh lay động đành chấp nhận ở lại ăn cơm rồi mới về.
Bối Lạc Lạc vì không muốn anh biết được căn cứ điểm của tổ chức nên dừng xe lại, nói vọng qua chiếc xe hơi hạng sang bên cạnh: "Anh hộ tống tôi đến đây là được rồi, mau về đi."
Nhận thấy sự dè chừng của cô, không muốn cô khó xử nên Từ Lục Ngạn gật đầu: "Vậy anh về đây, hẹn em lần sau gặp mặt."
"..." Bối Lạc Lạc không đáp, chân đạp vào chân ga thoáng chốc chiếc xe của cô lao về phía trước như một tên lửa. Dần dần biến mất chỉ để lại vỏn vẹn một làn khói trắng xóa lửng lờ trước mắt anh.
Từ Lục Ngạn đưa tay lấy một điếu thuốc, rồi châm lửa đốt, làn khói trắng xóa bay lên tạo thành một đường cong uyển chuyển. Nhanh chóng đưa lên miệng mà nhâm nhi hút. Cô giấu anh không muốn anh biết tổ chức của cô ở đâu, mà cô lại không nghĩ đến một người tài trí như anh làm sao không biết nơi cô đang cư ngụ. Anh biết rõ, nhưng do chưa có cơ hội đến mà thôi, huống hồ lần này anh đã có được cô, muốn đến đó mà không cần xoắn não suy nghĩ tìm lý do rồi.