“Ông ơi, ông đừng nói vậy. Ông vẫn còn khoẻ. Con còn chưa học chính quy về những thứ đó, sao có thể quản lý tốt được?”
Ngọc Phước Hải thở dài, nắm lấy tay cô.
“Ông biết, con có khả năng này. Ông tin con có thể làm tốt. Lạc Nhi, con đừng vội từ chối ông. Ngọc Gia không thể giao vào tay kẻ khác, ông chỉ có thể tin tưởng con. Con nhất định có thể làm tốt được.”
Bối Lạc Lạc dựa người vào ghế, không biết nên nói gì. Cuộc sống của cô lúc này đã đủ hỗn loạn rồi, có rất nhiều chuyện vẫn chưa sắp xếp được. Tiếp nhận một gia sản lớn như Ngọc Thị lẫn Ngọc Gia, cô làm sao có thể quản lý tốt?
Bữa ăn tối kết thúc ở đó, Bối Lạc Lạc cũng không nói thêm gì. Ngọc Phước Hải bảo cô hãy cứ suy nghĩ, ông vẫn còn thời gian để chờ đợi quyết định của cô.
Tối hôm đó, Bối Lạc Lạc nằm trên giường trằn trọc mãi không thể ngủ. Quá nhiều chuyện hỗn loạn trong đầu. Cô hiểu suy nghĩ của Ngọc Phước Hải. Trong Ngọc Gia quả thật không có mấy ai có thể tin tưởng, người tin tưởng được lại không đủ năng lực.
Nếu như cô không tiếp nhận chuyện này, Ngọc Gia trong vòng vỏn vẹn mấy năm sẽ sụp đổ hết.
Trách nhiệm này cô có thể gánh, nhưng mà gấp rút thế này cô vẫn còn chưa có sự chuẩn bị.
Hiểu biết của cô, có đủ để tiếp quản không? Năng lực của cô, có đủ để bọn người kia im miệng hay không? Nhưng Ngọc Phước Hải quả thật không thể kiên trì được lâu. Cứ gồng gánh như thế, ông có thể đứng vững được bao lâu chứ?
Cô thở dài, lăn lộn trên giường. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng phải ra quyết định.
Sáng hôm sau, cô đến thư phòng tìm Ngọc Phước Hải.
Ông đã ở đây chờ từ sớm, nhìn thấy cô bước vào liền nở nụ cười.
“Ông biết con sẽ tới.”
Bối Lạc Lạc kéo ghế ngồi đối diện Ngọc Phước Hải. Ông cúi người mở trong ngăn kéo, lấy ra một bản hồ sơ.
“Con ký vào hồ sơ này, lỡ mai ông nằm xuống thì Ngọc Gia sẽ giao quyền quản lý vào tay con.”
Bối Lạc Lạc mở hồ sơ ra xem. Ngọc Phước Hải đã tính toán rất kĩ lưỡng. Ông không công bố ai là người thừa kế, cũng không đột ngột xác nhận Ngọc Gia sẽ vào tay ai. Ông làm vậy là muốn bảo vệ cô. Ngọc Phước Hải muốn nhân lúc bản thân còn cầm cự được dốc hết sức dẹp đường cho cô, để cho cô sau này sẽ dễ dàng hơn một chút.
Rồi sau này khi ông ngã xuống, vẫn đã an bài hết tất cả xong xuôi. Mà cô ở đoạn thời gian này cũng có thể học tập được ít nhiều. Lúc đó cô hoàn toàn danh chính ngôn thuận mà bước lên cái ghế kế vị Ngọc Gia.
Bối Lạc Lạc rưng rưng nước mắt. Ngọc Phước Hải đã dốc hết tâm huyết cho những điều này.
“Ông, con nhất định sẽ làm thật tốt. Con sẽ cố gắng hết sức mình, con sẽ không để ông thất vọng.”
Ngọc Phước Hải cười, đem tập hồ sơ cất vào trong ngăn kéo bàn thật kĩ.
“Ông già này chỉ có thể giúp con được đến đây, còn lại phải nhờ vào tự con cố gắng rồi. Lạc Nhi, đặt lên vai con gánh nặng thế này, hy vọng con khong trách ông.”
Bối Lạc Lạc gật đầu. Cô sao có thể trách ông được. Ngọc Phước Hải là người thân của cô, là người thân duy nhất trên đời của cô. Cô thất lạc bên ngoài, đến khi về lại đã lưng chừng, không có nhiều thời gian ở cạnh ông.
Nhưng ông vẫn luôn yêu thương cô, dốc bao công sức để bào vệ cô.
Bối Lạc Lạc rời khỏi thư phòng, mãi suy nghĩ về những chuyện này.
Chiều hôm đó cô hẹn Mỹ Tiểu Yên ra ngoài, kể cho cô ấy nghe về tất cả mọi chuyện.
Mỹ Tiểu Yên nghe xong, thở dài: “Vậy bây giờ cậu tính thế nào đây? Ngọc Gia không phải là một mảnh đất dễ quản lý đâu.”
Bối Lạc Lạc chống cằm. Cô sao có thể không hiểu được chứ.
“Mình còn lựa chọn nào khác đây? Ông nói đúng, Ngọc Gia quá hỗn loạn. Mình cũng không muốn nhìn tâm huyết cả đời của ông đổ sông đổ biển.”
Mỹ Tiểu Yên im lặng nhìn Bối Lạc Lạc.
“Được rồi, mình không thể giúp được cho cậu điều gì. Nhưng chỉ cần cậu quyết định thì mình sẽ ủng hộ hết mình. Nếu có chuyện cần mình thì cậu cứ nói.”
Bối Lạc Lạc cười. Hiện giờ thì cứ thế thôi, có thể cố được đến đâu thì cố vậy.
Mỹ Tiểu Yên sực nhớ, lấy trong túi ra một xấp giấy tờ.
“Đúng rồi, chuyện cậu nhờ mình đã tìm hiểu được chút ít. Không đầy đủ lắm nhưng chắc cũng giúp ích được cho cậu.”
Bối Lạc Lạc nhận lấy hồ sơ. Những thông tin này về cơ bản cô cũng đoán được đôi chút, nhưng đến khi tiếp nhận rồi mới thấy mọi thứ còn rối hơn những gì cô tưởng tượng.
Mấy năm nay Ngọc Phước Hải che giấu nhiều như vậy chắc hẳn rất vất vả. Cô không thể nào ngờ được mọi chuyện tệ đến mức này.
Mỹ Tiểu Yên chống cằm, xoay xoay tách cà phê: “Mình không nghĩ nội bộ bên trong phức tạp đến thế. Cậu bây giờ đã ngồi lên một mớ hỗn độn rồi đấy.”
Bối Lạc Lạc gật đầu.
“Tớ cũng không ngờ. Xem ra phải sắp xếp lại một chút rồi.”