Tang lễ của Khắc Yên Mỹ diễn ra vỏn vẹn trong ngày, chỉ có ba người là Bối Lạc Lạc, Mỹ Tiểu Yên cùng Lữ Hành Song đưa tiễn. Khắc Yên Mỹ không có người thân nên ngoài cô ra sẽ không ai đưa tiễn cô ấy. Nhìn Yên Mỹ nằm yên dưới nấm mồ lạnh lẽo, Bối Lạc Lạc vẫn không thể tin được sự thật này.
Điều đáng nói chính là, Khắc Yên Mỹ trước khi chết còn để lại một lá thư cùng tấm thẻ ngân hàng cho Bối Lạc Lạc. Số tiền mà lần trước Bối Lạc Lạc cho cô ấy mượn, cô ấy căn bản không đụng tới. Mà lá thư kia, vỏn vẹn chỉ có một câu xin lỗi và cảm ơn. Bối Lạc Lạc ôm lá thư trong tay, khoé mắt đỏ hoe.
Cũng không biết có phải là cô ấy không biết phải nói gì, hay là không dám đối diện.
Trời chuyển gió, mây kéo về đen một mảng. Bối Lạc Lạc ngồi trong sảnh tang lễ một buổi, không nói không nhúc nhích. Lữ Hành Song và Mỹ Tiểu Yên đứng bên cạnh không biết nên làm gì.
Cú sốc này quả thật quá lớn, cũng không biết lúc này Bối Lạc Lạc cảm thấy thế nào.
Trời bên ngoài bắt đầu mưa, Bối Lạc Lạc lúc này mới ra về. Ngồi trên xe cùng Lữ Hành Song và Tiểu Yên, Bối Lạc Lạc tựa đầu vào vai Mỹ Tiểu Yên, mi mắt rũ xuống không rõ vui buồn.
“Tại sao cô ấy lại tự sát?”
Âm giọng nhẹ vang lên kèm theo u sầu. Mỹ Tiểu Yên lướt mắt xuống nhìn, khó xử không biết nên nói gì.
Bối Lạc Lạc siết chặt gấu váy đến nhăn nheo.
“Nói tôi biết đi, tại sao cô ấy lại tự sát.”
Lữ Hành Song cúi mặt, ngập ngừng hồi lâu mới kể lại đầu đuôi sự việc.
Từ sau lần gặp mặt của Bối Lạc Lạc với Khắc Yên Mỹ, Lữ Hành Song biết cô không nói ra nhưng vẫn để tâm đến cuộc sống của Yên Mỹ. Vì thế, Lữ Hành Song âm thầm phái người ở bên cạnh quan sát cuộc sống của Yên Mỹ.
Mấy hôm trước người mà anh ta phái đi báo lại Yên Mỹ gần đây vẫn luôn có hành động lạ thường. Lữ Hành Song không nghĩ nhiều, cũng không muốn làm phiền cô chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như thế.
Cho đến chiều tối hôm trước, Lữ Hành Song đột ngột nhận được tin Khắc Yên Mỹ biến mất. Anh ta mới bỏ cả buổi tiệc tối mà lập tức đi tìm. Tìm khắp cả thành phố, dùng hết mọi nhận lực cuối cùng tìm ra được thi thể lạnh ngắt này của Yên Mỹ.
Người chứng kiến nói rằng cô ấy đi lao xuống khỏi cầu, không hề do dự cũng không chút luyến tiếc.
Bối Lạc Lạc lặng người. Khắc Yên Mỹ tại sao lại tuyệt tình với bản thân như thế? Cô ấy đối với thế giới này, không có lưu luyến gì như vậy sao?
Mỹ Tiểu Yên nhìn Bối Lạc Lạc với ánh mắt lo lắng, đưa tay nắm lấy tay Bối Lạc Lạc.
“Lí do, tôi muốn biết lí do tại sao cô ấy làm vậy.”
Lữ Hành Song miết tay trên khung cửa.
“Người của anh báo lại, mấy hôm trước Tạ Tiểu Ân ra ngoài cùng một cô gái, nhưng không phải Yên Mỹ. Mấy hôm sau đó, hình như hai người đó cãi vã. Anh cũng không rõ chuyện sau đó thế nào, mấy hôm sau thì Yên Mỹ liền có hành động lạ thường. Mọi chuyện chính là như thế.”
Khắc Yên Mỹ ôm lấy Bối Lạc Lạc, an ủi cô: “Lạc Lạc, cậu nén đau thương. Yên Mỹ cũng ra đi rồi, cô ấy cũng không mong nhìn thấy cậu đau khổ như vậy.”
Bối Lạc Lạc siết chặt nắm đấm. Lại là Tạ Tiểu Ân. Lúc trước Yên Mỹ rời đi cũng là vì hắn ta, đến tận lúc cô ấy chết cũng không thấy mặt mũi hắn xuất hiện. Từ đầu đến cuối, Yên Mỹ vì hắn mà làm nhiều chuyện như thế, hắn một chút cũng không nhìn đến cô ấy.
Tình yêu này, nên trách Yên Mỹ dại dột hay trách Tạ Tiểu Ân quá vô tình đây?
Hiện giờ Yên Mỹ chết rồi, cũng không còn cơ hội cứu vãn bất kì điều gì nữa. Bối Lạc Lạc hận, hận bản thân không sớm kiên quyết một chút, đưa Yên Mỹ rời khỏi cuộc sống hắc ám này, dẫu rằng sau đó cô ấy có hận cô đi chăng nữa cũng không sao. Ít nhất, ít nhất thì cô ấy cũng không chết.
“Tạ Tiểu Ân hiện giờ đang ở đâu?”
Mỹ Tiểu Yên hốt hoảng nhìn Bối Lạc Lạc: “Cậu muốn làm gì? Lạc Lạc, cậu bình tĩnh, đừng manh động.”
Bối Lạc Lạc vẫn nhắm mắt tựa đầu vào bên vai Mỹ Tiểu Yên, nhẹ nhàng đáp: “Kẻ không nên sống thì không cần sống. Hắn ta dám động vào người của mình thì cũng phải bỏ ra cái giá tương xứng.”
Bối Lạc Lạc không phải kẻ nhẫn tâm, nhưng tuyệt nhiên càng không phải kẻ mềm yếu. Người không đụng ta, ta không đụng người. Khắc Yên Mỹ là người thân của Bối Lạc Lạc.
Tạ Tiểu Ân kia lại năm lần bảy lượt chọc đến giới hạn này, lúc trước nhẫn nhịn là vì tin rằng hắn ta có thể đem lại hạnh phúc cho Khắc Yên Mỹ. Nhưng mà bây giờ, đến bước đường này, Yên Mỹ cũng không còn nữa, người tổn thương cô ấy đến như vậy, không xứng đáng được sống yên ổn khi mà cô ấy đã chết.
Nhẫn nhịn lâu như vậy, kết quả lại không được gì. Vậy được rồi, nếu đã không được thì cứ trực tiếp phá huỷ đi là được.