Mỹ Tiểu Yên vội vã chạy ra khỏi quán, lại vừa đúng giờ cao điểm nên chẳng bắt được chiếc xe nào. Càng xui xẻo hơn chính là hôm nay xe cô ấy đang bảo trì ở tiệm, không có tự lái đi! Mỹ Tiểu Yên khẩn trương nhìn đồng hồ, nếu đi xe buýt thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà cô ấy lại không có tiền lẻ. Như này thì biết làm sao đây.
Đang lúc đắn đo suy nghĩ thì một chiếc xe dừng lại trước mặt, Mỹ Tiểu Yên nghiêng đầu không hiểu là chuyện gì. Chiếc xe này nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt chỉ là không nhớ ra được đã thấy ở đâu.
Cửa xe bật mở, Tác Thổ Lai từ bên trong bước xuống vẫy tay chào cô.
“Tiểu Yên, trùng hợp quá!”
Mỹ Tiểu Yên cười một cái đầy khinh bỉ. Trùng hợp? Trùng hợp cái con khỉ ấy! Cái tên Tác Thổ Lai này một ngày đều có hơn cả chục lần “trùng hợp”, lừa con nít ba tuổi chắc!
“Tác Thổ Lai, thật sự là trùng hợp quá luôn ấy! Trùng hợp đến phiền luôn!”
Tác Thổ Lai bật cười. Mỹ Tiểu Yên có thái độ cự tuyệt này với anh ta cũng không phải ngày một ngày hai, sớm đã không để ý đến nữa. Người lớn tuổi thường hay nói rằng muốn được vợ thì phải chai mặt, Tác Thổ Lai đây chính là một ví dụ điển hình.
Anh ta ấy à, sáng tối sớm chiều đều đặn đi theo sau Mỹ Tiểu Yên không biết chán. Kể từ khi nhận ra tình cảm của bản thân liền không cần mặt mũi gì nữa, cứ như cái đuôi cắt mãi không đứt. Mỹ Tiểu Yên lúc đầu không nói gì, mãi cũng thấy phiền, nhưng nói thế nào anh ta vẫn không từ bỏ, cứ nhất quyết phải theo đến khi nào Mỹ Tiểu Yên đồng ý làm bạn gái của anh ta thì thôi.
Tác Thổ Lai cười: “Tiểu Yên, em định về trường đúng không, hay là để tôi chở một đoạn nhé.”
Mỹ Tiểu Yên không muốn phải dính líu thêm với người này, định bụng sẽ từ chối nhưng nhìn qua đồng hồ, không còn bao nhiêu thời gian đã đến cuộc họp. Mà đoạn đường này cũng không dễ bắt được xe vào thời điểm này. Mặc dù không muốn nhưng vẫn phải nhờ vả một lần. Mỹ Tiểu Yên cuối cùng quyết định gật đầu đồng ý.
Tác Thổ Lai cười tươi rói cứ như nhặt được vàng, vội vã xuống xe mở cửa cho cô Tiểu Yên, vô cùng ân cần.
Cùng lúc này, Bối Lạc Lạc cũng đang trên đường quay về nhà. Cô ngồi trên xe tuỳ tiện nghịch điện thoại. Xem qua tài khoản mạng xã hội, mới không lên có vài ngày mà trên này đã bùng nổ tin tức nhiều như vậy. Nhiều trong số đó, là tin tức về thiên kim thất lạc mới nhận lại về là cô
Mọi khi không mấy khi lên mạng xã hội, lúc trước sử dụng cũng chỉ là để tiện tìm thông tin và liên lạc với khách hàng. Mạng xã hội đối với Bối Lạc Lạc mà nói quá nhàm chán.
Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến là Lữ Hành Song.
Bối Lạc Lạc nhấc máy, đầu dây bên kia rất nhanh đã lên tiếng: “Lạc Lạc, lâu quá không gặp rồi.”
Bối Lạc Lạc đảo mắt nhìn ra đường lớn, tuỳ tiện đáp lời: “Đúng vậy, cũng lâu rồi.”
Lữ Hành Song không đợi được nữa mà vào chủ đề chính: “Lạc Lạc, em… có biết về cuộc sống hiện tại của Yên Mỹ chưa?”
Bối Lạc Lạc nhíu mày, câu hỏi này dường như đã đụng trúng tim đen của cô. Khắc Yên Mỹ… cô ấy hiện tại thế nào? Đã rất lâu không nghe tin tức gì về cô ấy, Bối Lạc Lạc có lẽ cũng sắp quên mất dáng vẻ của cô ấy là
thế nào.
Nhưng cho dù có quên, trong lòng vẫn khắc ghi về những ngày tháng ở bên nhau lúc trước. Nếu không phải cô ấy… thì có lẽ hiện tại vẫn là những ngày êm đềm không sóng gió.
Bối Lạc Lạc hạ mắt, khẽ thở dài, cười đắng: “Em chưa nghe tin tức gì về cô ấy kể từ lần trước.”
Lữ Hành Song ở đầu dây bên kia im bặt, có lẽ đang không biết nên nói hay là không nên nói. Khắc Yên Mỹ dường như đã trở thành cái tên không thể nhắc tới trong lòng Bối Lạc Lạc. Lữ Hành Song là sợ nhắc đến sẽ khiến cô gợi nhớ về những chuyện buồn lòng kia.
Càng như thế lại càng muốn nói, bởi anh ta hiểu cô lúc này rất mong ngóng được nghe tin tức của Yên Mỹ. Cô không nói nhưng mọi người đều hiểu, Bối Lạc Lạc thật sự xem Yên Mỹ là người thân.
Lữ Hành Song còn đang không biết nên nói hay không thì đầu dây bên kia, Bối Lạc Lạc đã lên tiếng.
“Yên Mỹ cô ấy… có khoẻ không?”
Biết rõ là bản thân đoạn tuyệt quan hệ trước vẫn không nhịn được muốn quan tâm. Chỉ những lúc này Bối Lạc Lạc mới phải thừa nhận bản thân thật sự yếu lòng. Có lẽ sâu trong điểm nào đó, cô cũng rất yếu đuối.
Lữ Hành Song cười. Bối Lạc Lạc không thể vô tâm trước người mà bản thân quen biết, đây có lẽ là điểm yếu của một sát thủ. Nhưng cũng là điểm để chứng minh cô là một con người. Cho dù là điểm yếu, Bối Lạc Lạc vẫn đủ mạnh để bảo vệ được điểm yếu này.
Lữ Hành Song ngập ngừng một hồi mới đáp lời: “Khắc Yên Mỹ, hiện tại, tình hình không được khả quan lắm.”