Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 89: Trên người cô có mùi nước hoa dành cho nam.



Nhưng đối với Diệp Dục Sâm, cô càng tỏ ra nhu nhược thì hắn lại càng muốn bắt nạt cô hơn nữa.

Làm nghiêm túc đến nổi dồn cô phải bậc khóc!

"Lại đây nào." Hắn ra lệnh, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói có chút khàn khàn nghe ra như đang phải kìm nén cái gì đó.

Tô Vãn quyết nắm chặt chăn và lắc đầu liên tục.

"Tôi không muốn nhắc lại hai lần." Hắn đứng bên mép giường, khoanh tay nhìn cô, "Nếu không muốn có chuyện gì xảy ra thì ngoan ngoãn lại đây."

Tô Vãn:!!!

Cô rất muốn chửi bậy nhưng lí trí nhắc nhỡ là không nên manh động đành phải nhẫn nhịn kìm nén.

Cô xê dịch ra một chút, mặc dù không tình nguyện lắm nhưng cũng di chuyển đến gần hắn: "Anh muốn làm gì?"

"Ngủ." Diệp Dục Sâm thuận tay lấy một bộ đồ ngủ từ trong ngăn tủ ra, mắt liếc xéo cô, "Đêm qua đến giờ tôi chưa chợp mắt."

Tô Vãn lặng thinh.

Cô lại nhớ đến chuyện hắn ở bệnh viện chăm sóc Giang Uyển Hinh, nghĩ bụng chắc tên gia hoả này đã chăm sóc bạn gái cả đêm, có lẽ làm việc quá sức nên không chợp mắt được.

Chuyện này thì liên quan gì đến cô, dựa vào đâu hắn bây giờ quay sang muốn cô bồi ngủ?

"Anh muốn ngủ thì tự mà ngủ, tôi hôm qua ngủ khá nhiều bây giờ không buồn ngủ, không muốn ngủ." Cô lòm còm bò dậy muốn xuống giường lại bị một bàn tay phía sau lôi trở lại.

"Em dỗ tôi ngủ."

Diệp Dục Sâm ôm lấy cô ngã xuống giường, nhìn bộ dáng đanh đá của cô lại thấy có chút đáng yêu.

Hắn cười một tiếng, không nhịn được muốn hôn lên đôi má đỏ bừng của cô, nhưng khoảnh khắc mà hắn sát lại gần thì khuôn mặt tươi cười đột ngột cứng lại.

"Tại sao trên người em lại có mùi nước hoa của đàn ông?" Hắn lạnh giọng chất vấn, đôi mắt hoá thành dao nhọn sắc bén nhìn cô.

"Gì cơ?" Tô Vãn phản ứng không kịp, cả người ngây ra.

"Em đi gặp Cố Dĩ Trạch?" Diệp Dục Sâm cắn răng, sắc mặt càng lúc tối hơn, một bộ dạng muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.

Tô Vãn đảo mắt nhìn lên trần nhà sau đó tuyệt nhiên lại im lặng.

Tên này là chó à?

Mùi như thế nào cũng ngửi ra được?

Diệp Dục Sâm lườm cô, nghiến răng đến nổi sắp vẹo hàm.

Hắn xác định và khẳng định rằng Cố Dĩ Trạch từng dùng loại nước hoa này.

Nói cách khác, hai người bọn họ phải gần gũi đến mức nào mà có thể lưu lại mùi hương trên người Tô Vãn.

Trai đơn gái chiếc và từng từ hôn thì tiếp xúc gần gũi theo cách nào đây?

"Nói đi!!!"

Anh đem mặt cô quay lại đối diện mình, nổi giận gầm lên, "Cô cùng hắn đã làm cái gì rồi? Tại sao trên người có mùi vị của hắn?"

Tô Vãn nhìn người đàn ông vừa nãy còn ôn nhu đột nhiên hoá thành con sư sử hung hãn, cô liền nhíu chặt mày.

Cô thực sự cảm thấy tên gia hoả này quá bá đạo càng không chịu nói lý lẽ.

Ngày hôm qua hắn chỉ bỏ lại một câu rồi chạy đi tìm Giang Uyển Hinh còn cùng người ta đi bệnh viện thậm chí qua đêm bên cạnh cô ta, cô đã nói nửa lời nào chưa?

Kết quả thì sao, chỉ vì cô từng gặp mặt Cố Dĩ Trạch mà vội vàng trách cô, điều này thật quá vô lý.

"Tôi thực sự không làm gì với anh ta, tôi chỉ tình cờ gặp anh ta tại bãi đổ xe của trung tâm thương mại và nói vài câu xả giao thôi."

Cô hiểu rõ địa vị của mình hiện tại chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu nên không thể làm cứng với hắn vì kết quả chỉ có thất bại cho nên cô chủ động giải thích.

Diệp Dục Sâm không nói, mím môi thành một đường cung lãnh khốc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv