Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 87: Cô sẽ hối hận.



Tô Vãn thẳng thừng mà cười lớn: "Ngay cả khi anh ấy có lừa tiền lẫn lừa tình tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn cam tâm tình nguyện để bị lừa, ít nhất bây giờ anh ấy là thật lòng đối với tôi tuyệt nhiên sẽ không bắt cá hai tay, ăn trong chén còn nhìn trong nồi, hơn nữa cũng sẽ không vì một người phụ nữ khác mà làm ra sắc mặt khó coi cho tôi xem, Cố thiếu, ngài thấy tôi nói rất đúng phải không?"

Cô Dĩ Trạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô với một biểu cảm rất âm trầm, khó đoán.

Tô Vãn không muốn nó chuyện lâu với hắn nữa, nhanh chóng xoay người muốn rời đi.

Cố Dĩ Trạch đưa tay ra ngăn cô lại: "Tô Vãn, cô không chịu nghe theo tôi nên bị đoàn làm phim đuổi đi cũng đáng, đáng lẽ cô hẳn đã là Cố phu nhân được người khác nhìn sắc mặt nể sợ cũng không cần phải sống khép nép kiếm ăn như vậy, tất cả cũng tại vì cô đã chọn loại đàn ông vô dụng đó, hết thảy đều do cô tự gieo gió mà gặp bão."

"Thế thì như thế nào? Tôi thích cuộc sống khép nép tự mình đi kiếm ăn đó, anh quản được tôi sao?" Tô Vãn không có chút lay chuyển, tùy tiện giơ tay đẩy anh ta ra một cái, "Anh nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, tôi có thể được đi rồi đúng không?"

Lúc này thì khuôn mặt Cố Dĩ Trạch hoàn toàn chuyển thành một màu đen.

Dường như hắn đang nổi giận, bất ngờ đưa tay nhanh như cắt bắt lấy tay cô rồi dùng sức ấn mạnh làm cô ngã lên đầu xe sau đó hôn lên đôi môi của cô.

Tô Vãn theo bản năng quay đầu đi muốn tránh né nụ hôn đó.

Đôi mắt của Cố Dĩ Trạch ngày càng tối hơn trước, dưới đáy mắt như thể bốc lên một ngọn lửa hừng hực: "Tô Vãn, cô sẽ hối hận."

"Thật sao? Tôi đây rửa mắt mong chờ."

Tô Vãn cười, dùng ánh mắt liếc xéo ra ám hiệu chỉ Dương Tuyết Tuyết đang ở đằng kia nhìn bọn họ đang trong tư thế này, "Bạn gái của anh đang nhìn về bên này, mắt cô ấy đã đỏ oe kìa, chắc là không phải lại sắp khóc nữa rồi nhỉ, Cố thiếu không qua đó an ủi một chút sao?"

Cố Dĩ Trạch quay đầu lại phía sau nhìn.

Quả thật Dương Tuyết Tuyết đang đứng phía sau nhìn bọn họ, cô ấy không nghe hắn bảo lên xe trước, mà chỉ đứng bên cạnh xe, đứng chết trân nhìn anh ta đẩy Tô Vãn ép lên đầu xe, nhìn cảnh này đã ủy khuất đến sắp khóc.

Hắn ngay lập tức buông lỏng tay ra.

Tô Vãn chớp lấy thời cơ liền đẩy hắn ra rồi chui tọt vào trong xe của mình, sau khi ngồi vào trong còn ấn loa cảnh cáo người đang chặn đường xe của cô.

"Có thể nhường đường một chút không? Anh đang chặn đầu xe của tôi đấy!"

Cố Dĩ Trạch trầm mặt nhìn cô, môi đã mím thành một đường thẳng tắp.

Một lúc sau, anh bước sang một bên, Tô Vãn lập tức giẫm chân ga, người và xe thoắt cái đã biến mất dạng khỏi tầm mắt của hắn.

Dương Tuyết Tuyết lúc này chạy tới, ôm chặt hắn: "Dĩ Trạch, anh phải tin tưởng em, ngày hôm đó em thực sự không cố ý hãm hại cô Tô, em cũng không biết tại sao sợi dây chuyền lại nằm ở chỗ của cổ, em thực sự không.."

Biểu cảm của cô ấy đặc biệt là oan ức, trong đôi mắt đó sớm đã nổi lên tầng hơi nước, cứ như rằng đúng thời điểm là khóc ngay.

"Cô ấy không có lý do gì phải trộm đồ của em."

Cố Dĩ Trạch đáp một cậu vừa gạc tay ra khỏi sự lôi kéo của cô ta, lấy chìa khóa, kéo cửa xe và nói: "Lên xe, anh đưa em trở về, hai ngày gần đây ông nội vẫn để ý đến chúng ta, vì vậy tạm thời hai ta không cần phải gặp nhau nữa."

"Dĩ Trạch!" Dương Tuyết Tuyết gọi hắn.

Cố Dĩ Trạch không để tâm ngồi vào xe.

Tô Vãn sau khi thoát khỏi bãi đổ xe nhanh chóng đánh tay lái một mạch về thẳng nhà.

Có lẽ vì hôm nay cô đã thành công cho Tô Như Nguyệt một cú đau điến nên tâm tình không tệ chút nào.

Vừa vào đến nhà cô vui vẻ muốn kêu người làm tìm hai cái bình để cắm mấy bó hoa này vào nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Diệp Dục Sâm từ trên cầu thang đang đi xuống.

Nụ cười trên khuôn mặt của cô tức thời ngưng động.

Diệp Dục Sâm dừng bước đứng trên cầu thang nhìn cô.

Tô Vãn làm ngơ đi sự hiện diện của hắn, quay người ra phòng khách và ném những thứ đồ trên tay lên bàn trà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv