Mà điều quan trọng là sau lưng Dương Tuyết Tuyết có chỗ dựa, cũng không ai khác chính là Cố Dĩ Trạch nhà đầu tư lớn của bộ phim này và đã đích thân chỉ định vai nữ chính cho bộ phim, dù sự thật là cô ấy thực sự cố tình giá hoạ hãm hại đi nữa, thì đạo diễn cũng không thể đuổi cô ấy khỏi đây.
Đối với Tô Vãn thì khác, một nhân vật nhỏ chỉ với vài cảnh quay thì có đuổi đi cũng không quan trọng.
"Trương đạo diễn, tôi còn hai cảnh cuối cùng, ông có thể..."
Tô Vãn cuối cùng cầu xin một ân tình, đạo diễn lắc đầu: "Không cần, sau khi cô đi tôi sẽ tìm người thay thế quay lại toàn bọn cảnh diễn của cô."
Cô lập tức ngậm miệng.
Lời nói đến nước này rồi thì đơn giản là đã tuyệt đối không còn thay đổi nữa.
Những gì mà Tô Vãn đã nổ lực, gắn gượng, kiên trì suốt mấy ngày qua coi như bị lời tuyên bố đó biến trở thành rác rưởi.
Sau cùng đạo diễn đã có một chút thương hại cho cô hai lời khuyên.
Ông ta nó cô là người quá ngay thẳng, cũng rất kiêu ngạo vì vậy rất dễ đắc tội với người khác, phần còn lại là không a dua nịnh hót, bởi thế không thích hợp hoạt động trong giới giải trí này.
Qua chuyện vừa rồi, trừ khi cô có một hậu thuẫn vững chắc đủ mạnh để hỗ trợ, nếu không thì rất khó tồn tại trong vòng tròn lợi ích đầy phức tạp này, chứ đừng nói đến chuyện xuất đầu lộ diện.
"Tôi hiểu rồi." Tô Vãn gật đầu, "Cảm ơn vì lời khuyên của ông."
Cô quay lại dọn tất cả đồ đạc, hai ba người theo Dương Tuyết Tuyết đang đợi cô.
Cố Dĩ Trạch vừa mới đi ra ngoài, không cùng họ đến bởi vậy mà đám phụ nữ này càng thêm không kiên nể gì.
Lúc nhìn thấy cô sắp dọn xong đồ muốn rời khỏi, một người phía sau Dương Tuyết Tuyết lập tức cười lên tiếng: "Chậc, đây là Tô Vãn sao, vừa rồi không phải còn rất kiêu ngạo a? Tại sao bây giờ cô lại đóng gói hết đồ đạc vậy cờ? Không phải là đạo diễn đuổi cô để tự bảo vệ chính mình a?"
"Đáng đời, có gan trộm đồ của Tuyết Tuyết cũng không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng."
Tô Vãn đem đồ bỏ vào túi, giả vờ không nghe thấy những gì họ nói.
"Cô Tô, cô nói gì cũng không thiếu tiền, ở nhà an phận làm đại tiểu thư ngốc không tốt sao, hà tất gì chạy ra ngoài đối đầu giành bát cơm với chúng tôi?"
Dương Tuyết Tuyết đi qua, cầm một chiếc gương nhỏ trên bàn của cô: "Ân, tôi gần như quên mất, cô cũng chẳng còn là thiên kim tiểu thư gì nữa, nghe người ta nói, sau khi bị anh Dĩ Trạch hủy hôn thì cô cũng bị tống ra khỏi nhà, bây giờ cũng không có nơi nương tựa phải đành làm một diễn viên phụ nhận vai không lý tưởng, tiếc thay giờ đến cơ hội có một vai quần chúng cũng không có được."
Tô Vãn vẫn im lặng, từ ngăn kéo cô lôi tất cả đồ ra và cho vào một cái rương cỡ vừa.
Nó là toàn bộ những gì cô đã đưa tới đoàn làm phim.
Nổi bậc nhất trong số này chính là hai tập kịch bản có ghi chú và thẻ.
Cô biết rõ bản thân là người mới, có rất ít cơ hội và cơ hội tốt thậm chí còn khó đạt được, cho nên cô rất trân trọng mọi nhân vật lẫn kịch bản. Vì lẽ đó dù là vai nữ phụ độc ác thì cô đã nổ lực làm tròn vai diễn đâu phải cần vai nữ chủ của Dương Tuyết Tuyết.
Tiếc là bây giờ cũng không làm gì được rồi.
Ngay lúc Cố Dĩ Trạch từ ngoài cửa tiến vào trong, Tô Vãn đã khép chiếc rương và chuẩn bị đi.
Một khắc khi cô lướt qua hắn ta thì bị hắn duỗi tay ra giữ lại: "Nơi đó ở đâu?"
Anh ta cố giữ bình tĩnh nói không cảm xúc như thể thuận miệng hỏi, nhưng những lời này người khác nghe được lại mang theo sự uy hiếp, đe dọa.
Tất cả bọn họ đều cảm thấy, Cố Dĩ Trạch cũng không ưa gì người phụ nữ này, đã sẵn sàng dạy dỗ cô để trả thù cho Dương Tuyết Tuyết.
Bước chân của Tô Vãn dừng lại, sau hai giây cô ngước mắt nhìn hắn: "Anh quan tâm cái gì?"
Cố Dĩ Trạch nhìn cô chằm chằm, đôi mắt khẽ cụp xuống.