Tô Vãn ngồi tựa lưng vào chiếc ghế được đặc trong hoa viên, vừa ngẩng đầu nhìn những khóm mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh thẳm vừa tiếp điện thoại của Tô Kiến Nam gọi tới, "Người đàn ông của tôi là một người rất lợi hại, nếu anh ấy thực sự tức giận, đừng nói là ông, mà kể cả Cố gia cũng không phải là đối thủ của ảnh đâu."
"Cô lừa tôi ít thôi, không phải chỉ là tên tài xế quèn lái xe cho người khác cũng chỉ có một chiếc BMW hết thời, loại người này có thể làm được gì?"
Tô Kiến Nam từ đầu dây bên kia quát mắng lớn tiếng, cô chỉ biết cười rồi cúp máy ngay.
Sau lần đó, Tô Kiến Nam cũng không đến làm phiền cô nữa, nhưng vài ngày sau, Tô Vãn nghe đâu ông ta đoán mẹ con Tô Như Nguyệt trở về Tô gia, hình như Tô Như Nguyệt tìm được bạn trai mới à đối phương coi bộ gia cảnh không tồi.
Bố cô thấy có lợi và ngay lập tức rướt hai mẹ con về dỗ dành.
Tô Vãn cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Ít lâu sau, cô nhận được thông báo từ đoàn làm phim gọi cô mai đến phim trường chính thức nhận vai và quay cảnh đầu tiên.
Cô đồng ý, Diệp Dục Sâm ngồi bên cạnh xem văn kiện bỗng nhiên sa sầm mặt mày: "Tôi sẽ đi công tác vào ngày mai và em sẽ đi cùng tôi."
Hắn ném sấp văn kiện từ trên tay xuống, bá đạo mà tuyên bố mệnh lệnh, lời nói không có nửa điểm chừa con đường sống.
Tô Vãn cười không được mà khóc cũng không xong: "Anh đừng đùa nữa, ngày mai tôi muốn đi làm."
"Đó cũng chỉ là vai phụ nhỏ nhoi còn là nhân vật phản diện xấu xa, loại vai diễn này đáng để em lãng phí thời gian sao?" Hắn lạnh lùng liết xéo cô một cái, "Bỏ và đi theo tôi đi, tiền vi phạm hợp đồng tôi gánh."
"Tôi không muốn." Advertisement / Quảng cáo "Nếu tôi cho em biết nhà đầu tư kia chính là vị chồng chưa cưới tiền nhiệm của em thì em làm gì?" Diệp đại thiếu gia cười lạnh, "Nhận một vai phụ nhỏ em thật sự cam tâm?"
Chuyện nhà đầu tư hắn cũng vừa mới biết, cách đây hai ngày Tần Thư đi điều tra Dương Tuyết Tuyết trùng hợp phát hiện nhà đầu tư lớn nhất phía sau bộ phim này lại là Cố Dĩ Trạch.
Chính vì lý do này, cái người tên Dương Tuyết Tuyết đó chỉ vừa mới tốt nghiệp đã nhận được vai chính ngay khi lần đầu ra mắt.
Tô Vãn nghĩ một hồi về chuyện làm chung với hai người đó, nhưng nếu đây đã là một kịch bản phim xuất sắc dù có là vai chính hoặc một vai phụ độc ác có khác gì nhau đâu ngoại trừ không bị ăn mắng.
Cô tất nhiên hiểu rõ điều này, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, bất đắc dĩ chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Không cam tâm thì sao? Một người mới như tôi còn có thể có thứ gì tốt hơn nữa."
"Em không cần đi làm chỗ nào đâu, tôi nuôi em." "Thế thì hai năm sau tôi thành phế vật quá, chỉ biết ăn với ngủ còn lại đều không."
"Không thì cùng tôi đến công ty..."
Tô Vãn ngắt lời hắn: "Đừng kêu tôi làm thư kí riêng cho anh, nhìn vào bọn họ lại cho rằng tôi từ trên giường anh bò lên, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào tôi mặc kệ nhưng tôi chỉ cần nghĩ đến do anh bố thí liền không cần."
Vấn đền này bọn họ đã tranh cãi qua hai lần nhưng lần nào cũng do Tô Vãn kiên trì mà kết thúc.
Diệp Dục Sâm không cùng cô đôi co, tay lấy phần văn kiện lên xem: "Tôi đi công tác một tuần, khoảng thời gian này để A Thư báo cáo tình hình của em cho tôi, nhớ rõ, không diễn cảnh hôn, không được gặp chồng chưa cưới cũ, không để nam diễn viên lại gần...
"Biết rồi." Mặt cô đen thui ngắt lời hắn lần nữa, trưng cái mặt quỷ ra nhìn hắn, "Anh đúng là bá đạo!"
Diệp đại thiếu không cho ý kiến.
Hắn duỗi tay đem cô ôm vào lòng ngực của mình, giơ tay xoa xoa gương mặt kia: "Tự bảo vệ mình tốt, không được để bị thương lần nữa, nếu người đàn bà kia có nhắm vào em, không cần giữ thể diện kẻ nào cứ đáp trả, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."