Trình Dao không muốn xin lỗi và chấp nhận lỗi sai của mình, Tô Vãn cũng lười đi so đo này nọ, xoay người đi ra ngoài ký túc xá.
Tới cửa ký túc xá, cô nhìn thấy chiếc xe Ferrari quen thuộc.
Diệp Dục Sâm ngồi bên trong xe chơi điện thoại, ánh sáng màn hình lấp lánh chiếu lên mặt an, trông có hơi u ám nhưng không hiểu sau cô lại cảm thấy ấm lòng.
Cô đi đến đó, giơ tay gõ lên cửa xe, Diệp Dục Sâm tắt điện thoại, nhướng mày nhìn cô: "Mọi chuyện xong rồi?"
Tô Vãn im lặng, trên trán đầy hắc tuyến , bỗng không biết nói gì.
Cô cảm động vì người này vẫn luôn biết cô để Cố Dĩ Trạch đưa cô đến trường để làm gì, lại cố tình giả vờ đen mặt, kĩ năng diễn tốt đến mức ngay cả diễn viên chuyên nghiệp như cô cũng bị lừa.
"Khi nào thì anh biết được?"
Cô mở cửa xe ra, nghiêm mặt hừ nhẹ một tiếng.
"Chút trò này của em, thiếu gia liếc mắt một cái là biết." Diệp đại thiếu hừ nhẹ, vẻ mặt rất là ngạo kiều.
"Ha ha..." Tô Vãn khoanh tay hừ lạnh: "Cũng không biết lúc ăn cơm là ai đen hết cả mặt, giống như bị người khác thiếu mình vài triệu nữa."
"Em có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa đi." Diệp Dục Sâm cười lạnh nhìn qua, đôi môi mỏng nở một nụ cười khá âm u, cười đến sởn tóc gáy.
Tô Vãn yếu ớt rụt cổ: "Lặp lại lần nữa thì sao chứ?"
Diệp Dục Sâm trực tiếp chặn lại miệng của cô.
"Ưm..."
Cô khẽ rên.
"Bộ anh là chó hả?" Sờ chỗ bị cắn trên môi, cô hung ác trừng hắn.
"Tiểu Tô Vãn, tốt nhất là bây giờ em thành thật cho tôi, đừng có suy nghĩ chọc tức tôi, không thì có thể tôi sẽ làm em ở trong xe đấy." Hắn nắm lấy cằm của cô, cười lạnh cảnh cáo: "Những việc hôm nay em làm khiến tôi đến bây giờ vẫn còn thấy tức giận đấy."
Dù biết cô thật sự không có ý gì với Cố Dĩ Trạch, chỉ là tiện tay lợi dụng một chút nhưng mà hắn vẫn cảm thấy không thoải mái, cũng không cho phép cô đến quá gần người đàn ông khác.
Tô Vãn im lặng.
Một lát sau, cô ngẩng đầu: "Chuyện hôm nay, cảm ơn anh."
Diệp Dục Sâm ngơ ra, nghi ngờ nhìn cô: "Cảm ơn tôi cái gì?"
"Cảm ơn anh lúc ở nhà hàng cơm Tây đã không cưỡng ép tôi đi, cũng cảm ơn anh đã tin tôi." Tô Vãn nở nụ cười với hắn.
Cô biết rất rõ, nếu lúc trước xảy ra chuyện này thì dựa vào cái tính xấu xa, bá đạo, không nói phải trái của hắn chắc chắn sẽ không phân rõ trắng đen gì mà nổi nóng một trận với cô rồi, cũng không cho cô cơ hội để đi với Cố Dĩ Trạch đâu.
"Diệp Dục Sâm, bỗng nhiên tôi phát hiện, hình như anh không còn không biết phải trái như hồi trước nữa."
"Đừng có mà nói, bổn thiếu gia đây là tin tưởng chính mình."
Diệp đại thiếu cười nhạt: "Chỉ một tên Cố Dĩ Trạch mà thôi, bổn thiếu gia đẹp trai hơn hắn, nhiều tiền hơn hắn, yêu em hơn hắn, còn trung thành hơn hắn, người phụ nữ như em, nếu mắt không có mù thì kiểu gì cũng chẳng chọn hắn đâu."
Tô Vãn →_→
"Nói thật, tôi thật sự không nhìn ra người như anh lại có nhiều ưu điểm như vậy."
"Bây giờ em nhìn ra cũng không muộn." Diệp đại thiếu ngạo kiều hừ lạnh.
Tô Vãn liếc mắt khinh bỉ: "Diệp Dục Sâm, anh không tự kỷ thì anh chết à? Anh còn nói trung thành, người đàn ông trung thành biết rõ mình có vị hôn thê rồi mà còn ở ở bên ngoài nuôi một đống bạn gái, còn bắt cô gái khác ở lại không cho đi?"
"Cô gái nhỏ à, hình như em có chút hiểu lầm về tôi rồi." Diệp Dục Sâm bỗng nói một câu, nghiêng đầu nhìn sang chỗ cô: "Tôi chỉ trung thành với mỗi mình em."