Tâm trạng của Tô Vãn lúc này khá tốt, cô cắt miếng thịt bò bít tết nếm thử, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Trạch, với một nụ cười trong mắt.
"Lát nữa tôi muốn trở về ký túc xá, Dĩ Trạch, anh có rảnh đưa tôi đi không?"
Diệp Dục Sâm vốn đã khó chịu, lúc này lại bị cô cố tình châm dầu vào lửa, vì thế không đợi Cố Dĩ Trạch đáp thì hắn đã từ chối trước khi anh ta đồng ý.
"Về ký túc xá làm gì, hôm nay và ngày mai em đều không có khóa học, nên ăn xong rồi về nhà, anh đưa em về."
"Không phải một hồi nữa anh có chuyện à? Làm sao có thể rảnh rỗi đưa tôi về?" Tô Vãn nhất quyết không chừa cho hắn chút mặt mũi nào, khinh thường ra mặt và kiên định muốn được Cố Dĩ Trạch đưa về.
Diệp Dục Sâm tức giận nghiến răng ken két, giống như là hận muốn ăn tươi nuốt sống cô cho xong.
Bầu không khí trên bàn bỗng nhiên trở nên ngột ngạt.
Cô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nhận ra là hắn đang không vui, vẫn tiếp tục bình tĩnh dùng cơm.
"Nếu như Diệp tổng bận việc cũng không cần gắng gượng."
Cố Dĩ Trạch đúng lúc lên tiếng, mỉm cười nhìn qua vị đại thiếu gia, "Chuyện của anh quan trọng hơn, nên Vãn Vãn cứ giao cho tôi là được."
"Cứ quyết định như thế đi." Tô Vãn dứt khoát nói lời cuối cùng.
Diệp Dục Sâm đen mặt, đã có loại cảm xúc muốn lật đổ bàn.
Chầu cơm này kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ, lúc sau cô theo Cố Dĩ Trạch rời đi, để lại một mình Diệp đại thiếu ở một mình trên bàn ăn mà nghiến răng nghiến lợi.
Trên đường, Cố Dĩ Trạch liếc nhìn cô đang chống cằm dựa vào cửa sổ xe, đây rõ ràng là có tâm sự, anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Em làm vậy là cố ý chọc giận anh ta à?"
"Tôi không có." Cô hừ nhẹ, nói xong lại tự mình chột dạ, nên bồi thêm một câu nữa, "Ai bảo những lần trước anh ta cố ý chọc giận tôi?"
"Em có phải đã yêu anh ta rồi không?" Anh hỏi.
"Không có." Tô Vãn vặn lại ngay, "Dù sao thì tôi cũng không muốn ở cùng anh ta."
Cái thằng khốn đấy luôn không chịu nói đạo lý, bá đạo không biết xấu hổ, động tý là đòi giam cầm cô, bức cô làm những việc không muốn.
Trong cách nhìn của cô, Diệp Dục Sâm ngoại trừ lớn lên có chút điển trai, cộng với có một ít tiền dơ bẩn thì mặt khác đều vô dụng.
Cô sao có thể thích một tên khốn được?
Anh lại nhìn cô, không nói gì nhưng sắc mặt lại mang theo sự phức tạp.
"Đúng rồi, hôm nay tôi tìm anh là muốn nói với anh là tôi sắp đi rồi."
Tô Vãn đột ngột nói ra một câu, quay đầu qua. "Thu dọn lại một số việc rối rắm xong là tôi sẽ đi, nhưng chưa biết phải đi nơi nào, có lẽ sẽ ra nước ngoài, anh cũng đừng nghĩ nhớ thương tới tôi nữa, tôi không muốn anh bị người ta giận chó đánh mèo đâu."
Cố Dĩ Trạch không nói gì.
Cả quãng đường chỉ còn sự trầm mặt bên trong xe, xe chạy qua khuôn viên trường đại học tới bên ngoài khu ký túc xá của cô rồi dừng lại.
Tô Vãn trên đường có mua chút đồ, túi lớn túi nhỏ mà xách đi, anh không nhịn được nên chủ động giúp cô đem đồ lên lầu.
"Cảm ơn anh, đằng kia là chỗ tôi ở, cứ để ở đây được rồi."
Tô Vãn mở cửa, chỉ bàn của mình.
Nhưng trong phòng lúc này hình như có người là Dương Tuyết Tuyết và Trình Dao, vừa nghe thấy tiếng cô hai người lập tức nhìn ra.
Sau đó, bầu không khí ngưng động lại.
Dương Tuyết Tuyết nhìn sự xuất hiện của Cố Dĩ Trạch mà há mồm trợn mắt, nhất thời không hồi phục được.
Cố Dĩ Trạch cũng đang nhìn cổ, một lúc sau mới ngơ ngác hỏi hai chữ: "Tuyết Tuyết?"