Không lâu sau, chủ nhiệm lớp cúp máy.
Ông thở dài một hơi, dường như đang tự xây dựng tâm lý cho mình, mới mỉm cười nhìn qua Tô Vãn.
"Chuyện hôm qua, thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, người đánh là một người khác, là do lúc trước các thầy đã không điều tra rõ, thầy xin lỗi em, Tô Vãn, em đừng có để trong lòng."
Tô Vãn cười lạnh, chỉ đứng yên đó, không nói cái gì hết.
Dư Hạo thì lại giống như gặp quỷ, làm thế nào cũng không chịu bỏ qua như vậy: "Thưa thầy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại gọi là hiểu lầm, hôm qua rõ ràng em bị..."
"Lúc nãy hiệu trưởng điện đến có nói những người ngày hôm qua ra tay đã bị bắt hết rồi, chuyện này đến đây là hết, Dư Hạo, em về nhà dưỡng thương thật tốt, chuyện khác không cần xen vào?"
"Nhưng..."
Dư Hạo còn muốn hỏi dựa vào cái gì nhưng vừa mới mở miệng thì điện thoại của gã lại vang lên.
Vẫn là hiệu trưởng gọi đến.
Gã bắt máy, không biết bên kia nói cái gì mà Tô Vãn thấy sắc mặt gã càng ngày càng đen, qua một lúc lâu sau, mới không cam lòng nói biết rồi.
Gã cất điện thoại, oán hận trừng mắt, liếc nhìn Tô Vãn một cái, nhưng không hề có khí thế diễu võ dương oai như trước nữa, chán chường định rời đi.
Nhưng mà lúc gã đi ngang qua người thì bỗng Tô Vãn lại lên tiếng gọi gã lại: "Chỉ có vậy rồi bỏ đi à?"
"Nếu không thì cô còn muốn thế nào?" Dư Hạo dừng bước, cắn răng, mặt u ám nhìn về phía cô.
"Làm người khác chịu oan thì phải nói xin lỗi chứ?" Cô lạnh lùng khoanh tay lại, cười lạnh nhìn gã: "Tôi cũng không bắt anh quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng ba chữ thật xin lỗi thì cũng phải nói chứ nhỉ?"
Một câu cuối này, tuyệt đối là sự mỉa mai lớn nhất với gã khi vừa rồi gã ta có thái độ diễu võ dương oai bắt cô phải dập đầu nhận lỗi.
Dư Hạo nắm chặt nắm tay lại: "Thật xin lỗi."
Tô Vãn chỉ cười mà không nói.
Dư Hạo đã không còn lòng dạ gì nữa, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
"Tô Vãn, chuyện hôm nay, chỉ là một sự hiểu lầm..."
Mặt chủ nhiệm lớp nở nụ cười vui vẻ, muốn giảng hòa, tiện tay lôi kéo một chút quan hệ với cô.
Nhưng mà Tô Vãn không có nể mặt ông, trực tiếp cắt ngang lời ông nói: "Nếu thầy không còn chuyện khác nữa thì em xin đi trước."
"Được, được, vậy em hãy quay về học trước đi, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra."
Cô không nói gì, mở cửa văn phòng rồi đi ra.
Chỗ cầu thang phía bên ngoài, Dương Tuyết Tuyết và Trình Dao vẫn còn ở đó không có đi.
Vốn các cô muốn chờ xem kết cục của Tô Vãn, nhìn cô bị bắt nghỉ học, chán nản rời khỏi, rồi sau đó các cô sẽ bỏ đá xuống giếng, cười nhạo cô một trận.
Nhưng mà chuyện trước mắt lại ngoài dự đoán của họ, đợi một lúc lâu, kết quả lại thấy Dư Hạo nổi giận đùng đùng đi ra, nhìn các cô cũng coi như không thấy, vội vã đi xuống lầu.
Tiếp theo đó, Tô Vãn được chủ nhiệm lớp tự mình tiễn ra khỏi văn phòng, người đàn ông nở nụ cười, làm mặt khách khí gần như nịnh nọt, thật sư không ngờ đó lại là chủ nhiệm lớp muốn đuổi học Tô Vãn vừa rồi.
"Mày..."
Hai người chưa kịp đi thì gặp phải Tô Vãn ở lối cầu thang, Trình Dao trừng mắt nhìn cô, đoán là muốn hỏi gì đó nhưng chỉ nói một chữ thì bị nghẹn lại.
Tô Vãn cũng đoán được cô ta muốn hỏi cái gì, cong môi cười: "Làm mấy người thất vọng rồi, tôi vẫn ở lại, mấy người tốn công tốn sức một trận lại bị uổng phí rồi."
Cô dùng ánh mắt chỉ Dương Tuyết Tuyết như có ý gì đó.
Dương Tuyết Tuyết tái mặt.