Sau khi xong việc, Diệp Dục Sâm tươi tỉnh, sảng khoái rời giường, còn Tô Vãn nằm xụi lơ trên giường, cả người đau nhức, yếu ớt đến mức không cử động được, chỉ có thể nghiến răng căm hận nhìn bóng ai đó rời đi.
Cô thề rằng cô mà lại tin tên khốn này không làm xằng bậy một lần nữa thì cô sẽ viết ngược tên mình lại.
Chạng vạng tối, cô thu dọn đồ, xách cặp đi ra ngoài, Diệp Dục Sâm vừa lúc thấy cô, hắn gọi cô lại: "Em đi đâu vậy?"
"Tối nay tôi về trường." Cô tức giận hừ một tiếng, sau đó nghiến răng trừng mắt với hắn, "Tôi không muốn thấy anh."
"Em lại làm sao nữa đây?"
Diệp Dục Sâm tới gần hơn một chút và cúi người ghé lại bên tai cô: "Em vừa tỉnh đã tức giận rồi, còn vội vã muốn rời đi, là do anh không thỏa mãn được em sao?"
Tô Vãn →_→
"Anh lăn chỗ khác được hay không?"
"Tính tình cục cằn thế, xem ra em vẫn chưa thỏa mãn." Hắn làm như nghe không hiểu lời cô nói, tự lẩm bẩm nói thầm, sau đó nhìn cô một cách ẩn ý: "Không sao, nếu chiều không đủ vậy tối anh chăm chỉ làm thêm."
Tô Vãn nhìn trời không nói.
Đây chính là điều mà cô sợ, nhưng một số người lại thích tự biên tự diễn, giở trò mà, đó là cố tình chọc tức cô.
"Được rồi, anh biết buổi xế em rất mệt nên tối nay anh hứa không chạm vào em nữa." Hắn vươn tay cầm lấy cặp xách đang đeo của cô, vòng tay ôm cô trở vào: "Anh đã để phòng bếp nấu canh cho em bồi bổ cơ thể, qua đây uống một chút đi."
"Tôi không tin anh." Tô Vãn hừ, quay mặt sang một bên.
"Anh thực sự gọi phòng bếp làm canh hầm cho em." Diệp Dục Sâm nói.
"Tôi có bảo cái này à?" Cô trừng mắt với hắn, "Đừng có giả ngu trước mặt tôi, anh rõ ràng biết tôi nói tới cái gì."
"..." Diệp đại thiếu, "Anh sẽ cố gắng hết sức để kiềm chế."
Tô Vãn tròn mắt nhìn.
Hôm nay, hơi muộn một chút, cô nhận được điện thoại của Diệp Vân Thâm.
"Vãn Vãn, anh tìm được cách mở vòng chân của em rồi, em... có phải sẽ rời đi không?"
Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc vòng chân sapphire trên chân mình, mà ngẩn người một hồi lâu.
Lúc đó cô nhờ vả Diệp Vân Thâm tìm cách mở thứ này ra nhưng cũng chỉ muốn thử thôi chứ không ôm bao nhiêu hy vọng cả.
Bây giờ cô đột nhiên biết được thứ này có thể tháo ra, nhưng thực ra lại làm cô sốc.
"Vãn Vãn?" Diệp Vân Thâm không nghe thấy cô nói, nhịn không được khẽ gọi.
Tô Vãn hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Tôi phải đi, nhưng ông ngoại tôi vẫn ở trong tay anh của anh, tôi phải nghĩ cách đưa ông tới nơi an toàn trước."
"Anh có thể giúp em nghĩ cách nhưng em phải xác định được là chắc chắn có muốn đi không , còn chuyện khác cứ giao vào tay anh."
"Tất nhiên là muốn, tôi đã quyết định chắc chắn sẽ đi." Cô nhấn mạnh, trước khi ngắt máy còn nói thêm, "Cảm ơn anh."
"Em còn khách sáo với anh sao." Diệp Vân Thâm bật cười, "Với mối quan hệ của chúng ta còn cần phải khách sáo hả?"
Tô Vãn cười cười, cúp máy.
Đúng lúc Diệp Dục Sâm cũng vừa đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy cô ôm di động cười ngây ngô: "Có chuyện gì làm em cười vui vẻ vậy?"
"Không có gì."
Nét cười trên mặt Tô Vãn nháy mắt được thu lại, tiện tay ném di động sang một bên luôn: "Chỉ là tôi thấy một trò đùa buồn cười trên mạng thôi."
"Trò đùa gì? Em nói lại xem anh có buồn cười không nào."Hắn đi tới, hỏi một câu.
"Anh thật phiền, trò đùa là trò đùa thôi."
Cô tức giận hừ lạnh, không thèm để ý tới hắn, "Tôi mệt rồi, ngủ thôi."