Tô Vãn duỗi tay ra lấy, nhìn chằm chằm vào hộp thuốc, trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Trước kia mỗi lần làm xong việc đều cho những người bạn gái đó uống thuốc này sao?
Bây giờ ở trong tay cô, lẽ nào cô cũng chỉ được xem là nằm trong top đó? Thật sự không khác gì những người đó sao?
Hahaha, chết cười thật.
"Phó Đình Thâm!"
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Diệp Dục Sâm đã gằn giọng, từ kẽ răng phun ra ba từ, cảm giác giống như muốn chặt cậu thành vạn đoạn.
"Tôi chỉ muốn tốt cho em ấy, nhìn ra người ta không thích cậu, huống hồ có lẽ còn muốn chia tay, tới lúc đó mà có nhiều con nhiều cái rồi lại phiền phức?"
Phó Đình Thâm lại cắm một dao vào rồi nhanh như chồn chạy thoát thân.
Đỉnh đầu của Diệp đại thiếu bốc lửa.
Hắn lạnh lùng trừng mắt hướng Tô Vãn, biểu cảm vừa hung ác vừa nham hiểm như thể muốn làm thịt.
Kết quả hắn còn chưa nói gì, Tô Vãn đã trước một bước bắt đầu nổi cáu: "Anh trừng cái gì mà trừng, mắt lớn không sợ lồi ra à?"
"Em đưa đồ trong tay cho anh." Hắn nghiêm mặt, giơ tay về phía cô.
"Không cho."
Tô Vãn từ chối, đem hộp thuốc giấu ra phía sau, cảnh giác trừng mắt hắn: "Tôi cảm thấy lời bác sĩ Phó nói rất có lý, bây giờ không phải thời gian thích hợp có em bé."
Diệp Dục Sâm cũng lười phải nói nhiều lời cùng cô, trực tiếp giằng tới dùng hành động đoạt lấy.
Tô Vãn vì bảo vệ hộp thuốc bị hắn xô ngã xuống số pha: "Tôi nói không cho chính là không cho, chị đây không gả cho anh, dựa vào đâu phải sinh con cho anh?"
Hắn chặn ngay cái miệng lải nhải của cô lại.
"Ngô..."
Cô mở to mắt, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại đè lại gáy cô, hôn càng sâu thêm.
Sau một lát, hắn mới không cam lòng buông cô ra: "Nếu đồ em cũng nhận được rồi, vậy đêm nay chúng ta dùng cho tốt ha?"
"Tôi..."
Tô Vãn muốn đem dì cả ra làm cớ nhưng người ta dứt khoát chọc thủng: "Đừng cho là anh không biết, hôm qua làm cũng không có vấn đề gì đâu, thiếu gia đợi lâu lắm rồi, đêm nay tuyệt đối không tha cho em được nên em đừng nghĩ ra cái cớ nào nữa."
Tô Vãn: "..."
Đột nhiên cô cảm thấy hôm nay mình không nên về nhà mới đúng, nên ở lại trường hoặc kí túc xá chạy nạn.
Móe nó, đây đều là chuyện tốt của Dương Tuyết Tuyết với tên đàn ông điên kia làm ra!
Cô không đáp lại, thấy thế Diệp Dục Sâm bế cô lên, xoay người đi về hướng lầu hai.
"Anh chờ một chút, không phải nói là buổi tối sao? Bây giờ là giữa ban trưa mà!" Tô Vãn giãy giụa muốn phản kháng lại, Diệp đại thiếu chẳng quan tâm, "Người đàn ông của em không muốn đợi."
Tô Vãn →_→
"Tôi cảnh cáo anh, tôi không muốn sinh con, anh không được bức tôi."
Cô giãy giụa lần cuối, đưa ra điều kiện khi bồi ngủ, yêu cầu người nào đó cho cô giữ lại hộp thuốc.
Vẻ mặt của hắn không tình nguyện cho lắm, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, cuối cùng hắn mới xụ mặt đáp ứng.
Xong việc, cô mở ra hộp thuốc mà Phó Đình Thâm đã đặc biệt làm, vì nó không có tác dụng phụ, rồi lấy nước uống.
Đúng là vị này không giống với mấy thứ thuốc cô từng uống, nó có vị ngọt ngọt, ưm... còn ngon nữa...
Cô không nghĩ nhiều mà cho rằng thuốc cao cấp nên nó khác một chút.
Nhưng mà ở sau lưng cô, người vừa mới hăng say làm việc đang nằm ngửa một bên trên giường lười biếng nhìn cô uống thuốc, môi mỏng lại gợi lên một vòng cung lộ ra ý cười nhạt nguy hiểm.
Hắn một tay cầm lấy di động nói chuyện phiếm.