Gã gây ra động tĩnh không nhỏ thế nên từ đầu đến cuối mọi người đều nhìn sang bên này với vẻ mặt cực kì kỳ lạ.
Tô Vãn biết là ánh mắt mọi người nhìn cô rất kì quái nhưng mà trong một chốc cô không nghĩ ra được lý do là gì, mãi cho đến khi cô gái ở sau lưng chọt cô một cái: "Tự cậu vào diễn đàn của trường xem đi, có người đăng drama của cậu lên."
Nữ sinh này có thể xem là người duy nhất có mối quan hệ khá ổn trong lớp, bởi vì ngày đầu tiên đến lớp, Tô Vãn đã giúp cô ấy dọn chút đồ, hai người cứ thế quen biết nhau, lúc sau cũng thường xuyên qua lại, hai người có thể xem là bạn bè, ở chung với nhau cũng không tệ lắm.
Tô Vãn liếc nhìn cô ấy một cái, chưa nói gì cả, chỉ yên lặng lấy điện thoại ra.
Trên diễn đàn trường, rõ ràng có một người đăng ảnh tối hôm qua cô lên một chiếc Ferrari, còn thêm cái tiêu đề nói ngày đầu tiên có đến trường đã dụ dỗ công tử nhà giàu, bị người ta bao dưỡng.
Tin này vừa được đăng lên thì lập tức có người vào bài đăng làm chứng, nói ngày hôm qua thấy người đàn ông kia đặc biệt chạy đến trường chở Tô Vãn đi học, còn đăng thêm tấm ảnh Diệp Vân Thâm với cô ngồi chung với nhau, tỏ vẻ cả lớp đều thấy hết.
Phía dưới bài đăng đã có hơn vài trăm bình luận, có mắng cô không biết xấu hổ, còn có người nói không ngạc nhiên tí nào, loại điếm như cô đến bồ nhí cũng làm rồi thì bị bao dưỡng có là cái gì.
Phản ứng đầu tiên của Tô Vãn đó là cảm thấy chuyện này do có người rắp tâm làm.
"Là mấy người làm?"
Cô lạnh lùng nhìn về phía Dương Tuyết Tuyết và Trình Dao, có thể làm ra chuyện nhàm chán như vậy, lại còn rõ ràng là nhắm vào cô thì trừ hai người này ra, chắc sẽ không còn người nào khác.
"Là tao làm thì thế nào? Chúng tao cũng chỉ có gì nói đó, để bộ mặt thật của mặt cho nhiều người biết thôi."
Dương Tuyết Tuyết ôm tay tựa lưng vào ghế ngồi, mỉa mai nhìn cô: "Tao nói này, mày cần gì phải ở đây giả vờ thanh cao, cái người vừa rồi chính là cháu trai của hiệu trưởng, mày đắc tội anh ta, nói không chừng sẽ bị đuổi học đấy."
"Người đàn ông tối hôm qua cho mày bao nhiêu tiền, mày bằng lòng ngủ cùng tên đó thế sao lại từ chối cháu trai của hiệu trưởng?"
Trình Dao cũng bồi thêm một câu, dáng vẻ cực kì kiêu ngạo: "Loại phụ nữ giống như mày, tiếp một người cũng là tiếp, thêm một kẻ là kiếm được thêm một phần, dù sao mày cũng hầu không biết bao nhiêu đàn ông rồi, đâu còn biết hai chữ xấu hổ viết thế nào đâu, bây giờ lại thêm một người cũng không sao mà?"
Tô Vãn không tiếng động hừ cười một cái, ném điện thoại sang một bên, lười để ý đám người vây xem nhàm chán này.
"Dương Tuyết Tuyết, tao đã cảnh cáo mày rồi, đừng có làm phiền tao, chuyện hôm nay, tao sẽ không để yên đâu."
Khi tiếng chuông vào học vang lên, cô lạnh lùng nói một câu, vẻ mặt lạnh lẽo, có chút mỉa mai và châm chọc.
Dương Tuyết Tuyết bị vẻ mặt khinh thường của cô chọc điên, dùng sức siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: "Mày vẫn nên lo cho mày trước đi, đắc tội cháu của hiệu trưởng, không biết còn có thể học ở đây nữa không đấy."
Tô Vãn hừ cười, không lên tiếng.
Buổi sáng hôm nay cô chỉ có hai tiết, sau khi xong thì cô liền cầm đồ lên chuẩn bị đi về nhưng mà sau khi rời khỏi khu dạy học thì phía trước lại bị nam sinh khi nãy chặn lại.
Gã còn dẫn theo hai người bạn cùng lớp trông giống như tùy tùng, đều tự chặn lại hai bên đường đi của Tô Vãn.
"Một lần nữa bổn thiếu gia cho... cô cơ hội cuối cùng, có muốn đi theo tôi không? Tốt nhất cô nên nghĩ thật kĩ rồi hẵng trả lời."
Gã hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nghênh cằm về phía cô, biểu cảm trên mặt đầy sự uy hiếp.