"Em đến tháng? Chỗ nào vậy?" Hắn chau mày hỏi, giọng điệu rõ ràng cao hơn vừa rồi một chút, mang theo chút chế nhạo.
Tô Vãn quay người, khinh thường không lên tiếng, quyết định giả chết.
Một lúc sau cô mới yếu ớt nói: "Tôi muốn đi tắm trước một cái, đợt lát nữa tiếp tục, không lẽ chút thời gian như vậy anh cũng chờ không được sao?"
"Sao lại có thể như vậy được?" Diệp Dục Sâm cười lạnh, cọ cọ mạnh: "Vừa lúc tôi cũng muốn tắm, thế thì tắm cùng nhau?"
Tô Vãn: "..."
Vốn là cô nghĩ hôm nay kiểu gì cũng trốn không được nhưng sự thật chứng minh, có đôi khi vận may đến, không muốn cũng không được.
Ngay khi Diệp Dục Sâm giúp cô tắm xong rồi ôm cô đi ra thì bỗng nhiên cô cảm thân dưới thân mình có chất lỏng gì ấm ấm chảy qua, đợi đến khi xốc khăn tấm lên thì quả nhiên phát hiện vệt đỏ.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm chỗ đó của cô, đôi mày kiếm anh tuấn của hắn đã xoắn lại thành bông hoa, ánh mắt hung ác như muốn đục ở chỗ đó của cô ra hai cái lỗ.
Trường hợp này cực kì xấu hổ.
Tô Vãn chịu không nổi hắn nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình nên theo bản năng lấy tay che lại, sau đó dè dặt cười gượng hai tiếng: "Vừa nãy tôi thấy bụng có hơi đau, cũng không biết tại sao tháng này lại sớm hơn tháng trước mấy ngày."
Ánh mắt u ám của Diệp Dục Sâm dời lên trên mặt cô, kèm theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi rõ ràng.
Đã nói là chiều phải mạnh mẽ làm cô, loại chuyện này có thể chờ sao? Công sức mấy tiếng trời, cuối cùng thịt đến miệng lại bay mất.
Trong lòng Tô Vãn vô cùng biết ơn lần tới tháng không đúng lịch này, cũng may hôm nay cô tránh được một kiếp, nhưng mà trên mặt lại tỏ vẻ vô tội, vẻ mặt kiểu tôi đâu có khống chế được, tại đột nhiên nó tới nên tôi cũng không thể làm gì đâu.
"Tôi cho là... "chiến đấu hăng hái" trong máu cũng không phải không được." Hắn nhìn cô, bỗng nhiên nói sâu xa một câu: "Tôi còn chưa có thử lần nào."
"Anh cút!" Tô Vãn trợn trắng mắt.
Tên khốn này nếu dám "chiến đấu hăng hái" trong máu thì ngay lập tức cô sẽ khiến hắn không thể làm người nữa.
Này nha, không biết làm như thế là không tốt cho thân thể người phụ nữ sao?
Sự thật chứng minh, vị đại thiếu gia kia cũng chỉ nói cho có thôi, hắn vẫn rất thương hoa tiếc ngọc với cô.
Dù sao cũng ngủ cả đời, là bảo bối của hắn, hắn cũng không muốn trong lúc nhất thời lại làm cô nhóc bị bệnh gì đâu.
"Em để mấy thứ đó ở chỗ nào? Tôi lấy cho em." Hắn không chịu, không muốn buông cô ra, đứng dậy chuẩn bị đi lấy cho cô.
Lúc đầu Tô Vãn sửng sốt, sau đó mới phiền muộn vỗ đầu: "Tiêu rồi, tôi không có đem theo băng vệ sinh, đều để ở trong nhà ở thành phố A rồi."
Diệp Dục Sâm: "..."
Nhưng mà nói đi nói lại thì chuyện này không trách cô được.
Lần này Tô Vãn đến Đế Đô vốn là để ghi hình vài show, định làm xong công việc sẽ về ngay nên đương nhiên sẽ không đem theo mấy món đồ không cần thiết.
Nhưng ai biết được giữa chừng lại xảy ra chuyện, khiến cô phải đi theo người này đến đây.
Trong nhà Diệp Dục Sâm chắc chắn không có chuẩn bị mấy cái vật như băng vệ sinh vì thế hoàn cảnh bây giờ thật xấu hổ.
"Nếu không... thì anh đi ra ngoài mua giùm tôi đi?" Cô giơ tay kéo lấy tay áo của hắn, cực kì đáng thương nhìn hắn, lên tiếng cầu xin.
"..."
Diệp đại thiếu không còn gì để nói nữa.
Giờ phút này, người giúp việc trong nhà đã hết giờ làm rồi, hình như, hình như... chỉ còn hắn thôi.
Hắn xoay người đi vào nhà tắm, cầm ra một cái khăn lót dưới người cô: "Ngoan ngoãn nằm ở đây đợi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi."