Mọi người có mặt tại đây đều nhìn ra lý do hôm nay Cố Dĩ Trạch tới là vì Tô Vãn, mọi chuyện hợp tác làm ăn đều nhảm nhí.
Tất nhiên Diệp Dục Sâm biết rõ điều này, vậy mà vẫn cố ý bẻ cong ý tứ của người ta, thật khéo léo có thể ngầm đuổi khách.
Hắn muốn Cố Dĩ Trạch biết khó mà lui, để nhường một bước trước khi mọi việc trở nên khó xử.
Nhưng lần này, Cố Dĩ Trạch không nhượng bộ.
"Tôi đến đang để mang Vãn Vãn về."
Anh ta đi thẳng vào vấn đề, không hề có một chút khách sáo nào.
Diệp Dục Sâm nhìn về phía Tô Vãn.
Tô Vãn quay đầu sang một bên, không muốn nhìn vào hắn.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Sâm tối sầm xuống, đột ngột trở nên cực kỳ lãnh khốc và trầm lặng, huống hồ còn lộ ra chút cảm xúc ảm đạm.
Nhưng chỉ một lúc thì toàn bộ cảm xúc ấy đều biến mất, hắn cười cười, duỗi tay ôm lấy vai cô trong tư thế chiếm hữu, "Em ấy đã có nhà để ở, sẽ không đi đâu hết."
Tô Vãn cố gắng phối hợp giật giật khóe môi cười một cái, nhưng nụ cười vô cùng cứng ngắc, so với khóc nó càng khó coi hơn.
Cố Dĩ Trạch nhìn thấy biểu hiện của cô thì nhíu mày, lần nữa đau lòng về hoàn cảnh của cô, vì thế hắn càng quyết tâm không cho cô ở lại nơi này, nơi chà đạp và bắt nạt cô.
"Tốt hơn hết vẫn để Vãn Vãn tự mình chọn, Diệp tổng, anh không phải người nhà cô ấy, theo lý mà nói thì không có quyền thay cô ấy quyết định." Anh ta cười mang theo sự mỉa mai, không hề che dấu ý tứ coi thường.
Một khắc, mùi thuốc súng đã phủ dày đặc.
Sắc mặt hắn ngày càng đi xuống như giông tố sắp nổi lên, trong ánh mắt màng băng đó đã dày thêm.
Nhưng lần này không đợi hắn lên tiếng thì Diệp Vân Thâm đã ngồi không yên nữa rồi: "Cái đó, anh đừng quá kiêu ngạo, nơi đây không tới phiên anh nói chuyện, dù Vãn Vãn muốn đi cũng sẽ đi với tôi, bé ngốc, em nói có đúng không?"
Tô Vãn: "......"
Cô muốn được yên một chút, cầu xin mấy vị thiếu gia này đừng gây sự nữa, thế cũng không được sao?
Khóe miệng cô vừa động, đang định nói thì bỗng Diệp Dục Sâm ấn đầu cô vào lồng ngực hắn, "Tôi nói em ấy không đi là không đi, Vãn Vãn đã có thai một tháng rồi, không nên đi làm rất vất vả, hai người ở chỗ nào về chỗ đó đi, đừng ở lại đây quấy rầy em ấy nữa."
Câu nói vừa dứt, không chỉ Cố Dĩ Trạch và Diệp Vân Thâm ngốc ra mà còn cả Tô Vãn cũng khờ theo.
Có thai một tháng sao?
Mấy ngày trước bọn họ vừa mới quan hệ, đúng không nhở?
Mẹ anh mới có thai đó, dòng họ nhà anh đều mang bầu á!
"Tôi..."
Cô định nói rõ thì Diệp Dục Sâm lại ghì đầu cô vô ngực hắn, sức lực cũng không nhỏ, khuôn mặt của cô bị đè méo mó trong ngực hắn, cái miệng thì méo xẹo như mếu.
Tô Vãn rủa thầm trong lòng.
Chợt cô cảm thấy quá may mắn vì mặt mình chưa qua thẩm mỹ, nếu không có thể đã bị hắn ấn vài lần tới hủy dung luôn.
"Nếu em không muốn bị nhốt thì ngoan ngoãn không nói bậy cho anh." Diệp Dục Sâm ghé sát tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe để uy hiếp cô.
Tô Vãn lặng thinh.
Cô vẫn chưa quên mình còn bị tên khốn nạn giữ nhược điểm, cho dù sau này có chia tay hay không nhưng bây giờ cô vẫn không dám đối chọi với hắn.
Bằng không, tên điên này có khi lại nổi khùng mà nhốt cô thật đấy, tới lúc đó có kêu trời mà trời không thấu, kêu đất mà đất chẳng rên.
Cô nép vào trong ngực hắn, vô cùng thức thời không động đậy, cư xử ngoan ngoãn.