Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 255: Hắn tặng quà



Diệp Dục Sâm tiếp tục xoa cho cô một tý nữa rồi buông quả trứng gà xuống, tay chống cằm nhìn cô: "Dường như em từng nói, cái kẻ điên hôm qua có gọi tới vậy hắn có nói với em việc gì không?"

Tô Vãn đang nhấc ly nước lên muốn uống thì chợt hạ xuống, trong nháy mắt cứng đơ lại.

Diệp Dục Sâm nhìn phản ứng của cô, không khỏi lạnh mặt: "Có chuyện gì làm em không thể nói với tôi mà nhất định phải nói với Diệp Vân Thâm."

"Vì anh ấy sẽ không tìm một chỗ nào đó nhốt tôi lại, còn tự tin nói rằng là bảo vệ tôi." Cô nắm tay chặt thành quyền, giận dỗi quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn thấy hắn.

Diệp Dục Sâm dùng ánh mắt bí ẩn nhìn sâu vào cô, sau một lúc hắn mới đứng dậy trở vào phòng ngủ rồi cầm một vật màu đỏ như là quyển sách trở ra.

Hắn tới bên cạnh và đưa nó cho cô: "Cho em, món quà nhỏ."

"Ai cần quà của anh?" Cô mỉa mai, nhìn cũng không thèm nhìn, "Cầm về, cút đi, anh mang nó đi đi."

Diệp Dục Sâm nhìn vẻ lạnh nhạt của cô khẽ nhíu mày.

"Em không muốn? Được thôi." Hắn nhìn món đồ trong tay mà ghét bỏ, "Đây chỉ là thư thông báo trúng tuyển, không có lợi gì với anh, đợi chút kêu người ném đi là được, sau đó cứ dựa trên kế hoạch của anh, tìm chỗ nào đó bọn họ không biết rồi nhốt em ba bốn năm..."

Hắn nói chưa xong, Tô Vãn đã giật lấy thư thông báo trúng tuyển về mình.

Đại học tốt nhất Đế Đô, hệ Pháp Luật.

Cô mở ra xem qua nội dung bên trong, khóe môi không tự giác được khẽ cong lên.

"Anh đã đồng ý tìm trường cho em đi học, còn mấy ngày nữa học kì mới cũng bắt đầu, em có thể cùng mọi người tới trường." Diệp Dục Sâm ngồi xuống bên cạnh và lấy một tay xoa đầu cô: " Không biết món quà như thế này, có thể làm em nói ra bí mật của kẻ điện cho em hay không?"

Tô Vãn gập lại đồ trong tay: "Kẻ điên đó nói, hắn hận nhất là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác, quả bom kia chỉ là lời cảnh cáo, nếu mà tôi còn tiếp tục ở lại bên anh thì hắn sẽ dùng các biện pháp khác đối phó với tôi, để tôi sau này ngày ngày đều sống không an ổn."

"Thế nên, en muốn Diệp Vân Thâm đưa em đi?" Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào cô, dữ dằn lên án.

"Tôi không có ý đó."

Ngay lập tức cô liền phủ nhận, rũ mi mắt che đi sự chột dạ trong lòng: "Tôi chỉ nhờ hắn tra ra giúp dãy số kia thôi, để xem xem có thể truy ra danh tính của kẻ đó hay không, còn những việc khác tôi chưa hề nói tới."

"Thật sự chỉ nói như vậy?" Hắn làm mặt dữ, rõ ràng là không tin cô.

"Tôi còn có thể nói gì khác nữa?"

Cô hỏi lại, chỉ là có một chuyện không nhắc tới là việc nhờ Diệp Vân Thâm giúp mở vòng chân.

"Tại sao khi tên điên đó tìm em mà em lại không báo ngay cho anh?"

Diệp Dục Sâm càng đen mặt, đối với hành vi sau khi bị uy hiếp liền đi tìm Diệp Vân Thâm của cô khiến hắn vô cùng để bụng, "Anh rõ ràng ở bên cạnh em, nói với anh cũng có thể tra ra, vì sao còn muốn tìm nó? Em thực sự tín nhiệm nó hơn anh, cảm thấy nó làm được việc hơn anh sao?"

Cô cụp mắt xuống, lại cắn cắn bờ môi, "Lúc tôi đi tìm anh, thì anh đang nói chuyện với bác sĩ Phó ở thư phòng, vô tình tôi nghe được anh muốn giam lỏng tôi, không cho tôi đi đâu hết, người ngoài không được thấy, bởi vậy tôi sợ nói chuyện này với anh thì anh sẽ làm thật sự."

"......"

Diệp Dục Sâm cạn lời, "Cho nên em mới nghe được một nửa, xong không có nghe tiếp phải không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv