"Ngay cả cái loại người như Trình Thông cũng có thể nhìn ra em với Vân Thâm quá mức thân mật, cho rằng quan hệ của hai đứa không bình thường. Bé à, vừa rồi em đã làm gì với em trai tôi vậy?" Diệp đại thiếu cúi đầu, cắn lỗ tai cô một cái.
Tô Vãn chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân: "Tôi có thể làm gì chứ? Anh để nhiều con mắt nhìn tôi như vậy thì tôi dám làm cái gì hả?"
"Hửm?"
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, trong giọng nói đầy ý dọa dẫm.
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, về sau tôi cách xa anh ấy một chút là được, giờ đang ở chỗ đông người, anh đừng có cọ tôi."
Câu đầu của cô xem như vẫn còn bình tĩnh, nhưng đến câu sau thì cô gần như đã xù lông.
Vì cô cảm giác được cái tên không biết xấu hổ này đang mượn danh dạy học mà xấu xa đẩy eo vào người cô.
Biên độ động tác không lớn, lại có cơ thể hai người che lại thế nên trừ đương sự là cô ra thì những người khác đều không biết.
Tô Vãn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cô thật sự đã dùng hết sức lực kiềm chế lại mới không cầm lấy cây gậy quất lên đầu hắn.
"Nhắc tới Trình Thông thì lúc nãy anh đá anh ta một cái như vậy không sợ sau này anh ta sẽ trả thù hay đến thẳng nhà anh để tố cáo sao?"
"Có lẽ sẽ có thật."
Diệp Dục Sâm phối hợp làm vẻ mặt ngưng trọng, nhưng khi cúi đầu xuống nhìn cô thì ý cười trong ánh mắt hắn lại bán đứng tâm tư hắn: "Tiểu Tô Vãn, tôi vì em nên mới đi chọc tên ôn thần đó, nếu người nhà tôi tìm tôi tính số thì em nhớ phải đứng ra chịu đánh thay tôi nhé."
"..."
Hai người đang ầm ĩ thì bỗng nhiên sắc mặt Diệp Dục Sâm lạnh hẳn, hắn ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ của tầng hai tòa nhà đối điện, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Hắn vẫn giữ tư thế này một hồi, Tô Vãn cảm giác được người phía sau cứng đờ nên cùng nhìn theo tầm mắt của hắn, lại không phát hiện ra gì cả: "Anh đang nhìn gì thế?"
"Bên kia là nơi nào?"
"Cái chỗ đó..." Cô nheo mắt: "Hình như là phòng thay đồ nữ mà anh hỏi cái này làm gì?"
"Hình như là từ lúc bắt đầu đã có ai theo dõi chúng ta." Diệp Dục Sâm cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy lờ mờ ở bên kia có một bóng người thoáng qua một cái, luống cuống trốn đi, cái hành vi đó rất giống khi làm gì đó sai trái mà bị phát hiện lắm.
Tô Vãn nghe hắn nói mà lạnh hết cả lưng, hít mắt nhìn thật kĩ lại chỗ đó nhưng vẫn không nhìn thấy gì như trước.
Cô nhịn không được mỉa hắn nghi thần nghi quỷ: "Anh ít dọa người khác đi, từ đây thì nhìn thấy được gì hả? Không phải do anh hoa mắt nhìn lầm chứ?"
"Anh đi lên nhìn thử."
Diệp Dục Sâm buông cô ra, xoay người đi, Tô Vãn vốn định không quan tâm tên thần kinh này nhưng giây tiếp theo cô chợt phát hiện chỗ không đúng, vội đuổi theo hắn.
"Anh đi kiểu gì hả? Bên kia là phòng thay đồ nữ đó!"
Sự thật chứng minh, Diệp Dục Sâm mà điên lên thì chẳng quan tâm đó có phải phòng thay đồ nữ không, trực tiếp dẫn theo vệ sĩ xông vào.
Cũng may lúc này bên trong không có ai, mới không gây ra rối loạn.
"Tiên sinh, mời ngài ra ngoài ngay lập tức, nơi này là..."
Các nhân viên lập tức chạy đến muốn mời hắn ra ngoài nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại.
Tô Vãn nhìn điệu bộ này mà trán xuất hiện mấy đường đen: "Tôi nói anh nghi thần nghi quỷ mà, nơi này vốn không có ai đâu. Với lại khoảng cách xa như vậy, dù có muốn nhìn cũng nhìn không tới sân bóng đâu."
"Có ai đó vừa rời khỏi trước khi chúng ta đến." Diệp Dục Sâm cười lạnh, nhặt lên một chiếc kính viễn vọng bên cửa sổ:
"Nếu không thì đây là cái gì chứ?"