Editor: Alissa.
Cố Dĩ Trạch giật mình.
Đêm qua nghe ông nội nói có một vị khách quan trọng cần đích thân ông tiếp đãi, không ngờ tới lại là chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoàng...
Đó là một nhân vật tồn tại trong truyền thuyết kinh doanh thương mại quốc gia này. Người ta nói rằng anh ta hiếm khi tham gia các hoạt động thương mại nào, không hề lộ diện trước giới truyền thông, ngoài các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn thì không ai từng thấy anh ta, cơ hồ tồn tại khá bí ẩn.
Người như vậy mà còn đặc biệt đến tham gia yến tiệc sinh nhật của ông nội sao?
Hắn không thể đoán được lý do, một chút cũng không dám chậm trễ vội vàng tiến lên bắt tay: "Xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Diệp Dục Sâm duỗi tay ra nắm lấy tay Cố Dĩ Trạch, không có gì quá đặc biệt, khoảnh khắc tiếp theo anh đảo tầm mắt nhìn về hướng Vô Vãn vừa chạy ra để lộ sắc mặt nghi ngờ: "Vừa rồi cô gái kia là..."
"Vị hôn thê của tôi, đại tiểu thư của xí nghiệp Tô thị, khẩu khí của cô ấy lớn, anh đừng ngạc nhiên." Cố Dĩ Trạch xấu hổ hạ giọng cười ha ha, muốn đem chuyện này thế là cho qua, "Nơi này quả thật quá ồn ào, Diệp tổng, chúng ta hãy lên lầu nói chuyện đi."
Diệp Dục Sâm không phản đối.
Tô Vãn lấy tốc độ chạy trốn mà nhanh chóng trốn ra ngoài, lúc này đã bước ra khỏi cửa Cố gia.
Nhưng khi cô ấy nghĩ rằng mình sắp thoát khỏi thì một người bước ra từ chỗ tối ngăn lại trước mặt cô ấy: "Tô tiểu thư, thiếu gia yêu cầu ngài đợi ngài ấy cùng đi."
Tô Vãn nhìn người đó trong lòng liền rơi lộp bộp.
Người này cô từng thấy chính là ở trong nhà Diệp Dục Sâm, hắn là quản gia của Diệp Dục Sâm, được gọi là Tần Thư.
Trông bộ dáng khoảng chừng hai mươi tuổi, nhìn qua có vẻ là một người ôn nhu nhưng Tô Vãn luôn cảm thấy rằng người này không đơn giản như vẻ ngoài của hắn.
"Tôi muốn về nhà của mình, không cùng anh ta tiện đường." Cô lạnh lùng trả lời, vòng qua hắn muốn chạy.
Tần Thư một lần nữa không nhanh không chậm chặn đường cô lại: "Rất tiện, đích đến là như nhau, có thể không tiện đường sao."
"Tôi muốn trở về nhà của chính mình." Cô nghiến răng, từng chữ một đều nghiến răng mà phun ra.
"Thiếu gia đã nói về sau nhà của ngài ấy chính là nhà của ngài."
Cơ bản hai người nói chuyện không đầu không đuôi chả có nửa điểm hợp ý, Tô Vãn phát hiện nói không thông với hắn liền chỉ đơn giản im lặng lại.
Nhưng cô vẫn không muốn khuất phục.
Vừa rồi vội vã chạy ra ngoài thật chất không phải do Cố Dĩ Trạch từ hôn mà bực bội, đó là chỉ muốn tìm một cái cớ để tránh xa Diệp Dục Sâm.
Vất vả lắm mới thoát ra được nơi này, bây giờ muốn cô từ bỏ mà ngoan ngoãn đi theo anh ta? Cô thật không cam lòng.
"Được rồi, tôi theo anh là được chứ gì." Cô giả vờ vâng lời, tính toán thừa dịp Tần Thư không chú ý tìm một cái cớ trốn đi.
Nhưng khi quay người lại cô phát hiện sau lương mình có hai hàng vệ sĩ mặc áo đen, bọn họ giống như hổ rình con mồi mà nhìn chằm chằm vào người cô.
Cô muốn chửi thề ghê a.
"Thiếu gia nhà anh rốt cuộc là cái oái gì?" Cô miễn cưỡng đi theo lên xe, tại thời điểm kéo cửa xe ra rốt cuộc vẫn không kìm nén được hỏi câu hỏi mà mình thắc mắc trong lòng đã lâu.
"Ngài chưa biết à?" Tần Thư cười hiền lành và ôn nhu, "Ngài ấy là tổng tài tập đoàn Thịnh Hoàng."
Tôi con mẹ nó, có ma mới tin anh!
Tô Vãn xém chút nữa đã đem câu ấy nói thẳng ra.
Cô nổ lực nhẫn nhịn, nhưng cũng không thể nhịn được nữa, châm chọc cười thành tiếng: "Có tổng tài nhà ai giống nhà anh không? Ra cửa mang một đống vệ sĩ theo? Cứ như một đại ca xã hội đen đem đám đàn em ra ngoài đánh một trận sống mái với nhau."
Tần Thư bị cách nói của cô chọc cười nhưng bộ dạng vẫn như cũ không một gợn sóng kinh ngạc: "Chờ thiếu gia trở về, ngài chính mình hỏi đi, bất quá Tô tiểu thư là người thông minh, hẳn là người sáng suốt đạo lý biết càng nhiều càng khó giữ mạng."