Editor: Alissa
"Đây là có chuyện gì?"
Cố Dĩ Trạch vội vã chạy đến, đi cùng anh ta còn có dì Cố, mẹ con Tô Như Nguyệt, Tô Kiến Nam cũng giống họ tò mò chuyện gì đã xảy ra.
"Từ thiếu, hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của ông tôi, tôi không hy vọng có bất kỳ mâu thuẫn nào xảy ra, anh nên buông cô ấy ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói " Cố Dĩ Trạch kiên nhẫn thuyết phục.
Từ thiếu này ở thành phố A nổi tiếng phú nhị đại, luôn ỷ vào danh tiếng gia tộc mà đi khắp nơi diễu võ dương oai khi dễ mọi người, hơn nữa có tiếng háo sắc, nổi tiếng ăn nhậu chơi gái là số một, nhân cách của anh ta rất tồi.
Nếu không phải hai doanh nghiệp đang hợp tác kinh doanh, anh ta đã kêu người tống cổ hắn ra ngoài rồi.
Nhưng đối phương không có ý cảm kích.
"Không có gì để nói, tôi phải đưa tiện nhân này đi ngay, nếu Cố thiếu lo lắng về bữa tiệc sinh nhật của ông già, tôi cùng cô ta ra ngoài nói." Từ thiếu lạnh lùng bác bỏ, hắn dùng sức nắm lấy tay Tô Vãn: "Đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ."
"Buông ra! Tôi căn bản không biết anh là ai?" Tô Vãn bực bội vùng vẫy, liều mạng kéo tay mình rút về.
"Không quen biết tôi?" Từ thiếu cười, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ châm chọc: " Hai ngày trước còn nằm trên giường ông đây, thế nào bây giờ lại quên rồi?"
Toàn hậu trường ồ lên.
Xung quanh vang lên âm thanh xì xầm, một số người phía sau chỉ trỏ vào họ khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh, hầu hết mọi người đều lộ bộ dáng xem kịch.
Sắc mặt Tô Vãn lúc xanh lúc tím.
Khuôn mặt Cố Dĩ Trạch cùng Tô Kiến Nam cũng đồng thời khó coi, còn mẹ con Tô Như Nguyệt lộ ra vui sướng hả hê khi người gặp hoạ, nhưng chỉ một cái chớp mắt bọn họ lại khôi phục lại thành cái dạng đau đớn không thôi.
"Vãn Vãn, con, con như thế nào có thể..." Lâm Mỹ Lan nheo mắt, bộ dáng kiểu thất vọng tột cùng đến nổi khó nói thành lời.
Tô Vãn lạnh lùng chuyển tầm mắt nhìn bà ta, mấp môi không nói gì.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?", Cố phu nhân tức giận chất vấn, đôi mắt hình viên đạn sắc bén liếc nhìn Tô Vãn, "Cô nói đi, lời hắn nói là sự thật? Cô có phải hay không cùng hắn..."
"Tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở đây. Ai có thể cho tôi một lời giải thích?" Tô Vãn nhún vai, thật bình tĩnh cùng dáng vẻ vô tội.
Mọi người nhìn về phía vị Từ thiếu kia, hắn cười lạnh một tiếng: "Vào tối thứ Tư trong quán bar Bóng Đêm, người phụ nữ này uống đến say mèm, tới tìm tôi đi khai phòng, tôi thấy cô ấy ăn mặc lộ liễu, khí chất phong trần phóng túng, cho rằng cô ta là nữ nhân bồi rượu của quán bar, liền đáp ứng cổ.
Kết quả buổi sáng hôm sau, tiện nhân này rời đi còn lấy tài sản cùng di động của tôi, chạy trốn không dấu vết, Cố thiếu cảm thấy tôi giáo huấn tiện nhân này là sai sao?"
Đám đông một lần nữa kinh ngạc.
Lần này, họ thay đổi ánh mắt nhìn Tô Vãn mang theo sự khinh bỉ cùng ghét bỏ cô, có người còn không e dè mà lộ ra tư thế muốn xem kịch vui.
"Cô, cô..." Cố phu nhân giận dữ chỉ vào mặt cô, giữ nguyên động tác trong một thời gian dài, ước chừng là do tức giận quá mức không nói được nên lời.
"Buổi tối thứ tư, không phải là chị qua đêm không về sao?" Tô Như Nguyệt lúc này đổ thêm dầu vào lửa, làm bộ trừng mắt kinh ngạc, bụm miệng: "Chị, chị không phải nói buổi tối hôm đó chị cùng anh Dĩ Trạch đi ra ngoài sao?"
Tô Vãn chuyển ánh mắt lạnh băng liếc xéo cô ta.
Nếu nói ánh mắt có thể giết người được, mẹ con bọn họ phỏng chừng đã bị bầm thây ra vạn lần rồi.