"Tôi không vội kết hôn cũng không ngại yêu đương thêm 3 - 4 năm nữa, chỉ là không muốn lãng phí thanh xuân cho một người đàn ông đã có chủ."
Tô Vãn cười gạt tay của hắn xuống người mình, quay mặt đi chỗ khác, "Cho nên đừng hỏi tôi có thích anh hay không, tôi biết rõ không có kết quả nên không muốn lãng phí tình cảm của mình."
Cô nói xong câu này rồi không lên tiếng nữa.
Diệp Dục Sâm cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt lạnh lùng của của cô, không gian trong xe lập tức yên ắng lại, không khí áp lực khiến người ta khó thở.
Một lúc sau, một tiếng ong ong nhỏ vang lên.
Di động của cô bỗng nhiên chấn động, đột ngột vang lên, nhưng cũng tốt, giúp giải tỏa bầu không khí khó xử này.
Cô mở tin nhắn lên, nhìn thoáng qua và nhận ra đó là do Diệp Vân Thâm gửi tin tới, hắn nghe cô xảy ra chuyện hỏi giờ cô đang ở đâu, còn nói đang chuẩn bị qua đây giúp cô.
"Không cần, tôi đang trên đường trở về nhà."
Tô Vãn hồi tin, lát sau nghĩ gì đó rồi lại thêm một câu, "Anh của anh tới."
"Ah?" Diệp Vân Thâm ngây ra vài giây rồi giật mình ngạc nhiên, sau lại vội nhắn lại, "Em đang ở cạnh anh ấy?"
"Ừm." Tô Vãn hồi lại.
Bên kia yên tĩnh một hồi lâu.
"Anh nói em đó, em thật sự không có kế hoạch chia tay với anh ấy sao, sau đó sà vào lòng anh? Em yên tâm, anh nhất định thương em nhiều hơn anh ấy." Diệp Vân Thâm nhịn không được nhắn lại còn kèm mấy cái icon ủy khuất.
Tô Vãn cười: "Tôi nói rồi, là do anh của anh không đồng ý mà? Hay là tôi đem điện thoại qua cho ảnh nhé, anh tự nói với anh ấy ha?"
Diệp Vân Thâm gửi lại một biểu cảm kinh ngạc: "Em đã nói với ảnh rồi?"
"Tôi nói muốn chia tay với anh ấy nhưng không được đồng ý." Tô Vãn đáp.
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
Diệp Vân Thâm: "......"
Một lát sau, hắn lại đề xuất chiêu trò cho cô: "Thế em thử nói thẳng với ảnh là em thích anh, muốn làm bạn gái của anh đi."
Tô Vãn tròn mắt trắng nhìn: "Nè nè, anh muốn tôi làm bạn gái anh lại không sợ mang tiếng phản bội anh em à?"
"Chắc không tới mức đó nhỉ?" Diệp Vân Thâm tự hỏi.
"Thù bị đoạt mất vợ đấy!" Tô Vãn đỡ trán bất lực, "Theo tôi biết được, ông anh của anh không phải loại người lương thiện hay rộng lượng gì đâu."
"Em trở thành vợ anh ấy khi nào vậy?" Hắn lần nữa ngạc nhiên, "Ảnh đáp ứng hồi hôn với Susan và cưới em rồi à?"
Tới lượt Tô Vãn trầm mặt, ngón tay giữ trên màn hình cứng đờ đi.
Cô không nhúc nhích, hắn nhận ra cảm xúc của cô không ổn, liền gửi biểu cảm mặt cười qua, "Tới đây mỹ nữ, nhào vào lòng ca ca nào, anh đây cưới em làm vợ."
"Cho tôi suy nghĩ một chút."
"Suy nghĩ gì nữa mà nghĩ, trực tiếp tới đây nhận hàng, hàng dùng thử bảy ngày, không hài lòng có thể trả, đảm bảo không thu phí thử, em mua hay không mua đều không có hại cũng không bị lừa." Hắn bắt đầu làm nũng, chơi xấu.
Những dòng tin đó thành công chọc cho Tô Vãn cười, hai mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
"Em đang nói chuyện phiếm với ai vậy?"
Giọng nói lạnh như băng từ bên cạnh truyền qua, Tô Vãn bị làm cho hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt hổ báo của Diệp Dục Sâm đang nhìn mình.
Cô yên lặng đem điện thoại tắt đi, thu lại nét cười trên mặt, "Không có ai."
Hắn nhíu mày, nhìn cô chăm chú, không buông tha bất kì biểu cảm nào trên mặt của cô: "Đưa di động cho anh."
"Không muốn." Tô Vãn lời ít ý nhiều, một tý mặt mũi không cho hắn, "Đây là chuyện cá nhân của tôi, dựa vào đâu anh muốn xem là xem?"
Diệp Dục Sâm nhíu mày ngày càng dữ dội làm nếp gấp giữ chân mày càng sâu.