Tô Vãn đóng sầm cửa lại và Diệp Vân Thâm cũng xoay người rời đi.
Nhưng hai người không biết rằng một màn đó đã bị chụp lại bởi một tay Paparazzi đang trốn ở một góc khác.
*Paparazzi: Thợ săn ảnh.
Tay săn ảnh này đã ngồi đợi tại khách sạn nơi đoàn làm phim đang ở, ban đầu người đó dự định sẽ quay phim một vụ bê bối của một nữ diễn viên nổi tiếng khác cùng đoàn, nhưng đợi cả đêm mà bên kia vẫn không có động tĩnh gì, hắn đang tính rút về, lại không ngờ tới nhìn thấy cảnh Diệp Vân Thâm đưa Tô Vãn về.
Này xem như cũng thu hoạch được không ít.
Bộ phim với vai diễn tiểu công chúa đang nổi kia cũng đưa tên tuổi cùng nhân khí của Tô Vãn lên cao không ít, bây giờ hắn bắt gặp được scandal tất nhiên sẽ không buông bỏ.
Hắn kiểm tra các bức ảnh trong máy, xong xuôi rất hài lòng rời đi.
Sau khi tắm rửa, Tô Vãn nằm trên giường nhớ lại những lời Diệp Vân Thâm nói.
Mượn cơ hội giả làm bạn gái hắn để thoát khỏi Diệp Dục Sâm?
Nhưng cô luôn cảm thấy tên thúi Diệp Dục Sâm không tốt tới mức sẽ dễ dàng bỏ qua.
Cô cầm điện thoại lên, xem lại những bức ảnh được Thẩm Thanh Thanh chia sẻ tới xuất thần, trong lòng ngổn ngang cảm xúc phức tạp đan xen nhau, nó thật sự không thoải mái chút nào.
Rất đau xót, chua chát và cũng rất khổ sở.
Bỗng điện thoại nhận được tin nhắn của Diệp Dục Sâm gửi sang, hỏi cô ngủ chưa.
Cô trợn trắng mắt, ném điện thoại qua một bên, quá lười để trả lời hắn.
Nửa phút sau, điện thoại rung lên, lại có một tin nhắn mới gửi đến.
Vẫn là người đó, lần này là nói rất "muốn" cô, cho nên ngày mai chuẩn bị xử lý hết việc ở thành phố A liền bay tới tìm cô.
Tô Vãn không nhịn được, trực tiếp xả tục một câu.
Muốn em gái nhà anh đó, một bên ở thành phố A cùng Thẩm Thanh Thanh quan hệ mập mờ, bên còn lại thì nhắn tin nói muốn mình, người đàn ông này cùng cặn bã có khác gì nhau?
Mặt cô hiện rõ cái biểu cảm chán ghét vô cùng, vừa định nhắn lại thì bên kia đã gọi tới, Tô Vãn bắt máy, giọng lạnh nhạt nói: "Có việc gì?"
"Tô Vãn bé nhỏ, lá gan em lại lớn hơn rồi, vậy mà dám không phản hồi tin nhắn của anh."
"Vừa nãy có việc, không để ý." Cô thuận miệng nói cho có lệ, "Anh có chuyện gì thế? Không việc gì thì ngắt đi, tôi muốn ngủ."
"Em muốn ngủ cứ ngủ, lấy di động mở video lên để bên cạnh, anh nhìn em ngủ." Diệp đại thiếu đặt điều kiện hết sức là chân thành.
Tô Vãn không muốn cãi lý với hắn nữa: "Diệp Dục Sâm, anh không thấy nhàm chán à? Tôi ngủ thì có gì đẹp đâu mà xem, lúc trước mỗi ngày ở nhà đều nhìn còn chưa đủ à?"
"Có lẽ cả đời này đều nhìn không đủ."
Diệp Dục Sâm cười đáp, lời này nếu nói trong trường hợp yêu đương bình thường thì có lẽ nó sẽ là lời thề non hẹn biển êm tai nhất, nhưng đối với Tô Vãn, nó quả thực là tin dữ chấn động trời cao.
Nếu thật như hắn nói cả đời này nhìn cũng không đủ, thì cô sẽ bị giam giữ cả đời sao?
Do vậy cô không chút do dự cự tuyệt lời hắn.
Chỉ người có bệnh mới đồng ý mở video cho hắn giám sát mình ngủ.
"Bé con, em né tránh như thế này, có phải là em đang giấu diếm một người đàn ông trong phòng rồi sợ anh biết phải không?"
Hắn lại hỏi, cũng vì thế mà cô bị hắn chọc giận tới tức cười.
Tô Vãn tự hỏi tại sao tên khốn này cứ một hai muốn mình mở video, hóa ra là để kiểm tra mình.
Cô cũng không hiểu được hết, hắn không cho cô danh phận, một người đàn ông mà mỗi ngày ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ thì dựa vào đâu bắt cô phải trung thành?
Cô cười khẩy một tiếng: "Ở trong phòng giấu đàn ông thì sao nào? Gần đây tôi tìm được một kim chủ mới rồi, lớn lên trông đẹp trai hơn anh, dáng người so với anh chỉ có chuẩn hơn, càng so sánh anh càng buồn thôi, nói tóm lại mọi phương diện so với anh mạnh hơn nhiều."
"Tô Vãn bé nhỏ, em đang chọc phải lửa đấy." Diệp Dục Sâm cười lạnh đáp, "Tự mình đốt lửa thiêu mình, chờ mai anh qua sẽ xử lý em thật tốt."