Viên đạn bay ra bắn trúng vào vật giữa hai chân của Dương tổng làm nó nát tan tành ra, nơi đó trào ra máu tươi nhuộm đỏ sẫm cả đủng quần.
Ông ta nằm trên bãi máu huyết cùng nước tiểu lẫn lộn, còn không gian của bãi đỗ xe toàn là tiếng kêu rên thảm thiết.
"Kiếp sau có đầu thai thì mong mắt mình nên nhìn sâu hơn, đừng tìm tới khiêu khích tao."
Diệp Dục Sâm bỏ lại một câu và mang theo thủ hạ rời đi.
Dương tổng đã bất tỉnh trước đó nên cơ bản không hề nghe thấy hắn nói những gì.
Tần Thư sai người đi tìm buồng điện thoại công cộng gọi 120, tình huống còn lại đã không cần bọn họ phải nhọc lòng nữa.
Dương tổng chắc chắn sẽ không chết, nhưng kết cục so với chết cũng chẳng tốt hơn là bao, công ty của ông đã phá sản, lại thiếu một mớ tiền vay nặng lãi, nửa đời sau chỉ những vụ thu nợ cũng đủ khiến ông uống nước mà sống qua ngày.
Về phần người trong tổ đạo cụ kia cũng bị Diệp Dục Sâm cho người đi giải quyết.
Họ xuống tay không tàn nhẫn lắm.
Chỉ đánh cho nửa sống nửa chết sau đó giao cho cảnh sát, cái tội cố ý giết người đủ để hắn ngồi tù mấy năm.
Nhưng Tô Vãn lại không hề biết chuyện này.
Hôm nay cô ở lại tăng ca ở đoàn làm phim.
Là do cảnh nổ bom được quay vào buổi tối nay nhưng người dựng cảnh đột nhiên biến mất hơn nữa còn nghe nói người đó còn bị cuốn vào một tiền án hình sự, nên cảnh diễn hôm nay không thể không hủy bỏ.
Đạo diễn khuyên mọi người về nhà nghỉ ngơi trước.
Tô Vãn trở về hậu trường để thay quần áo, nửa chừng thì đột ngột điện thoại reo lên.
Cô cầm nó lên nhìn thoáng qua, hóa ra là của tên ma vương gọi tới.
Cô sở dĩ chẳng muốn nhận máy đâu, nhưng thiết nghĩ người nào đó không đạt được mục đích sẽ không buông, lòng lo lắng hắn sẽ gọi mãi nên vẫn đành tiếp máy, giọng nói không tốt lắm: "Chuyện gì?"
"Em tan làm chưa?" Diệp đại thiếu hỏi.
"Còn chưa đâu." Cô bực bội dọn đồ, sau đó nhặt túi xách lên và bước ra ngoài, "Nếu anh không còn gì để nói thì tôi cúp đây."
"À..." Diệp Dục Sâm trầm ngâm, "Cũng không có gì đặc biệt, A Thư bảo với anh hỏi em buổi tối có muốn ăn khuya thứ gì không?"
Tô Vãn →_→
"Cảm ơn ý tốt của Diệp tổng, tiếc quá tôi đang giảm béo."
"Không phải ăn thịt gì..." Rồi hắn suy nghĩ gì đó lại nói tiếp, "Hay là bổn thiếu gia đem mình tẩy rửa sạch sẽ, buổi tối nay sẽ tặng cho em làm đồ ăn ha?"
Tô Vãn ←_←
Cô gọn nhẹ cắt luôn điện thoại.
Cất di động vào trong túi cô bước ra ngoài, nhưng mới vừa từ phòng thu đi ra lại bất ngờ bị ai đó ôm lấy từ phía sau lưng.
Tô Vãn giật mình cả kinh, tưởng bị người khác sàm sỡ tính kêu cứu lại nhận ra giọng nói quen thuộc phía sau mình.
"Bảo bối, em là người đầu tiên dám ngắt điện thoại của anh."
Chị nhà mình: "..."
Cô quay lại nhìn: "Anh ở đây làm gì thế?"
"Tiểu nhân đương nhiên là tới đón nữ vương đại nhân về nhà."
Diệp đại thiếu nghiêng đầu, vẻ mặt hiền lành cùng chân thành, "Nếu ngài đã tan làm rồi có thể nên cùng anh về nghỉ ngơi không?"
Sau câu nói đó thì thái dương của Tô Vãn thành công treo loạt vạch đen thui.
Anh tới đây rồi thì tôi có thể nói từ không sao? Nói có tác dụng nữa à?
"Diệp Dục Sâm, hai chúng ta còn trong giai đoạn chiến tranh lạnh." Cô đỡ trán nhắc nhở.
"Nhưng anh không muốn chiến nữa." Hắn đưa mặt qua cọ cọ trán cô, "Phải mất mười lăm năm anh mới tìm thấy em, không muốn mất thêm thời gian vào việc nhàm chán này, chúng ta làm hoà đi."
Cô đá xéo mắt sang: "Tôi có thể cự tuyệt không?"
"Dĩ nhiên... Là không."
Người nào đó vẫn như mọi khi trước sau như một, ngữ khí vẫn bá đạo.