Việc ai đó muốn nhốt cô ở nhà, sau này đều không cho ra khỏi cửa, thì ra đây không phải nói suông.
Cô sửng người, lạnh mặt nói: "Nếu tôi nhất quyết phải đi thì sao đây?"
Bảo vệ không tự nhiên ho nhẹ hai cái: "Thiếu gia nói, nếu ngài nhất định cứng đầu thì ngài ấy sẽ gọi tới đoàn làm phim kêu đạo diễn xóa tên ngài ra khỏi danh sách diễn viên."
Cô dùng sức siết chặt các đầu ngón tay, làm chúng tái nhợt đi.
Cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, sau một lúc, cô quay lại lấy một tờ tạp chí từ trên bàn nhà ăn rồi ra hoa viên nằm tắm nắng, tình nguyện cứ thế ăn không ngồi rồi chứ không muốn lên lầu nhìn hắn.
Không bao lâu sau đó, người đại diện Giang Vân gọi điện thoại tới, nói đạo diễn đang rất tức giận hỏi cô vì sao không tới đoàn làm phim.
"Em có chút không thoải mái trong người, chị Vân, chị giúp em xin phép nghỉ một ngày nha."
Rồi cô cắt điện thoại và nghiêng đầu nhìn mấy chậu hoa cách đó không xa, thở dài bất lực.
Mỗi ngày đều không làm chủ được nơi mình đến, ruốt cuộc khi nào mới tự do?
......
Ở phía bên kia, Diệp Dục Sâm nhận được cuộc gọi.
Chính là Cố Dĩ Trạch gọi tới, bảo cần gặp mặt hắn.
Diệp Dục Sâm đã không từ chối và hẹn gặp anh ta trong văn phòng của mình.
"Diệp tổng, ngài nói ra điều kiện đi." Sau một lúc cuối cùng Cố Dĩ Trạch đã đi thẳng vào vấn đề."Điều kiện gì?" Diệp đại thiếu vẫn lạnh lùng và giả nai.
"Hãy để Tô Vãn về với tôi, điều kiện gì tùy ngài quyết."
"Thật không may rồi, cái gì tôi cũng không thiếu, điều kiện của cậu một chút hấp dẫn đối với tôi cũng không có."
Diệp Dục Sâm nhẹ nhàng nhấc chiếc tách trà trên bàn lên, dùng đầu ngón tay vẽ theo nét hoa văn trên tách trà, vẻ mặt để lộ ra chút sắc bén cùng nguy hiểm, "Tôi muốn nhắc nhỡ Cố thiếu một việc, là hãy tránh xa người phụ nữ của tôi ra, nếu không tôi sẽ không ngại phá đi Cố thị."
"Diệp tổng, ngài có nghĩ tới cảm xúc của Vãn Vãn không?"
Anh ta nổi giận tại chỗ, trực tiếp chất vấn: "Bên cạnh ngài phụ nữ không ít, vì sao cứ một hai nằng nặc giữ lấy Tô Vãn không buông? Ngài biết rõ cô ấy không muốn làm tình nhân."
"Đó là việc riêng của tôi, không cần người ngoài tới khua tay múa chân."
Diệp Dục Sâm mỉa mai đáp lại, trong mắt hiện lên đầy sát khí, "Mặc kệ cô ấy đồng ý hay không đồng ý, chỉ cần tôi muốn, cổ phải là người phụ nữ của tôi, người khác dám nhúng nhàm vào, đừng trách tôi tuyệt tình không tha cho."Cố Dĩ Trạch vẫn vô cùng tức giận.
"Nếu Cố thiếu không còn việc gì khác, xin vui lòng trở về, lát nữa tôi còn cuộc họp quan trọng nên không tiễn vậy." Sự kiên nhẫn của hắn đã cạn sạch, lệnh cho thư kí đuổi người đi.
"Tôi sẽ không bỏ qua như thế." Cố Dĩ Trạch đứng lên, mắt nhìn thấy thư kí bên ngoài sắp tiến vào, cười nhạt, "Diệp Dục Sâm, tới an toàn của Vãn Vãn ngài cũng không đảm bảo được thì lấy tư cách gì làm đàn ông của cổ."
"Ý của cậu là gì?" Diệp đại thiếu nheo lại hai mắt, thần sắc phá lệ muốn khai đao.
"Sao rồi, Diệp tổng không biết gì sao?" Cố Dĩ Trạch xoay người lại, cười lạnh nhìn thẳng, "Hôm qua Vãn Vãn bị người ta kéo đi bồi rượu ở nhà hàng, sau đó cổ bị mấy tên lưu manh đuổi theo."
Căn phòng bất chợt im tĩnh đi.
Diệp Dục Sâm quăng tập văn kiện trên tay xuống bàn, nhấc điện thoại gọi thư kí bên ngoài vào.
Anh ta khịt mũi cười lạnh một tiếng rồi đi ngay.
Chạng vạng tối, khi Tô Vãn đang dựa mình vào sô pha nghịch di động, tivi đối diện đang mở cũng vừa phát chương trình của mình.
Hắn từ bên ngoài trở về, không vào chỉ đứng ở cửa phòng khách nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt tối sầm và nặng nề, tựa như sắp có cơn bão lớn ập tới, vô cùng dọa người.