"Em cho là tôi sẽ cho em thêm cơ hội?" Diệp Dục Sâm từ trên cao nhìn xuống vừa cười.
"Anh muốn gì?" Tô Vãn nghiến răng nghiến lợi.
"Sau đêm nay, nhốt em ở nhà làm cho em chỗ nào cũng không đi được và chỉ có thể nhìn thấy một mình tôi." Hắn vuốt khẽ mặt cô rồi cười, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất để nói ra lời đả thương người.
Tô Vãn cắn chặt môi.
Rồi cô khóc lên, nước mắt lần lượt rơi xuống như một chuỗi ngọc bị cắt đứt, từng viên ngọc lăn xuống, nhìn thật đáng thương.
Diệp Dục Sâm dùng tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt của cô, cười lạnh: "Tô Vãn bé nhỏ, tôi đã nói với em đừng cố chống đối với tôi, em vẫn chưa phải là đối thủ của tôi đâu, khư khư cố chấp thì người thua thiệt vẫn chính là em."
Tô Vãn duỗi tay đẩy hắn ra, sau khi chỉnh chu lại quần áo trên người, sau đó liền ôm lấy đầu gối bản thân ngồi cuộn tròn dựa vào một góc xe, suốt quá trình vẫn luôn nức nở, tiếng khóc làm Diệp thiếu ngồi bên cạnh vô cùng phiền lòng.
"Đừng khóc nữa!" Hắn quát lớn.
Cô không lên tiếng, nhưng mặt vẫn vùi giữa hai đầu gối, bả vai run nhẹ, nhìn bộ dạng như đang cố kìm nén.
Nhìn thấy thế hắn lại càng thêm bực bội.
Xe bọn họ đi nửa đường gặp đèn đỏ, tạm ngừng lại.
Vậy mà người vẫn luôn cuộn mình một góc - Tô Vãn, lúc này đột nhiên kéo cửa xe, mặc kệ chân trần chạy ra ngoài.
Diệp Dục Sâm với tay muốn bắt cô lại, nhưng chậm hơn một bước, ngón tay vừa chạm vào một góc áo cuối cùng chỉ bắt được một luồng không khí.
"Đuổi theo."
Hắn ra lệnh cho tài xế, còn sắc mặt đã đen như đáy nồi.
Vì là đêm hôm khuya khoắc, trên đường không có người, nên bọn họ lái xe đuổi theo hai đôi chân của Tô Vãn thực sự quá dễ dàng.
Cô biết rõ họ theo sát bên cạnh, tuy nhiên vẫn không muốn dừng lại.
Cô đã dần dần mệt mỏi, thả lỏng bước chân chậm rãi đi dọc theo vệ đường, trên người cô không có tiền, không có giấy tờ, cả điện thoại cũng không mang theo, tới một nơi để chạy cũng không có, đơn giản muốn phát tiết một chút, cùng lắm chạy băng qua đường.
Nhưng Diệp Dục Sâm không cho cô cơ hội này.
Chẳng mấy chốc, chiếc Maybach chắn trước mặt cô, hắn xuống xe túm chặt lấy cô: "Em còn muốn đi đâu nữa?"
"Chỗ nào cũng tốt chỉ là nơi đó không có con người chướng mắt như anh tồn tại."
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, vung tay muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng tên gia hỏa nào đó dùng sức cũng lớn thật, căn bản không cho cô thoát.
Hai người đứng giằng co trên đường cái gần hai mươi phút cũng không có kết quả.
Hắn cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, không nói hai lời, trực tiếp bế cô lên nhét vào trong xe.
Tài xế khởi động chân ra, Maybach nhanh chóng rời đi.
"Chúng ta chia tay đi."
Cô ôm đầu gối, ngồi rút mình một góc, vẻ mặt rất kiên quyết, lộ ra sự dứt khoát: "Tôi mệt lắm, không muốn tiếp tục nữa."
"Muốn chia tay với tôi, sau đó quay lại tìm Cố Dĩ Trạch?"
Hắn cười khẩy, nâng cằm và xoay mặt cô quay lại, "Bé con, tôi nói với em rồi, miễn là em còn sống, em chính là người của tôi."
"Nếu tôi chết thì sao?"
Thình lình cô hỏi một câu, ngước mắt nhìn thẳng hắn, vẻ mặt vô cùng châm chọc.
Hắn không đáp chỉ liếc mắt nhìn, cảm giác ánh mắt đó như muốn khoét một cái lổ trên cô.
Nhiệt độ trong xe thấp xuống, bầu không khí bên trong càng làm người ta hít thở không thông.
"Em thích hắn tới mức vì hắn mà muốn thoát khỏi tôi, còn dùng cái chết uy hiếp tôi?" Diệp Dục Sâm cười nhẹ.