"Vãn Vãn?" Cố Dĩ Trạch gọi, có hơi nghi ngờ.
Tô Vãn nghe thấy có người gọi tên mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Sau đó, cô ngây ngẩn cả người.
Dương tổng đang nổi giận đùng đùng muốn tìm cô tính sổ cũng ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, trên mặt ông ta đã nở nụ cười "Cố thiếu, trùng hợp quá, ngài cũng tới chỗ này ăn cơm sao?"
Cố Dĩ Trạch không để ý tới ông ta, chỉ là nhìn Tô Vãn.
Tô Vãn nhân cơ hội cắn lấy tay của vệ sĩ đang nắm lấy cô, thừa dịp hắn đau mà buông tay, vội vã thoát khỏi sự kiềm chế của hắn mà chạy đến người Cố Dĩ Trạch.
Cố Dĩ Trạch nhìn quần áo cô xộc xệch và dấu tay trên mặt cô, không hỏi cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt hắn âm trầm, nắm lấy tay Tô Vãn kéo cô về phía sau bảo vệ, con ngươi lạnh như băng quét sang đầu sỏ gây tội:
"Dương tổng, ông ở đây giữ lấy vị hôn thê của tôi lại làm gì?"
"Vị hôn..."
Dương tổng nói hai chữ thì nghẹn lại, tầm mắt đảo sang Tô Vãn đang trốn sau lưng Cố Dĩ Trạch, tức khắc cả người thấy không ổn lắm.
Khó trách con bé đó vẫn nói là sau lưng mình có chỗ dựa vững chắc, thì ra cũng không phải chỉ là hù dọa.
Ông thật muốn vả vào miệng của mình.
Trêu trọc ai không trêu, vậy mà lại chọc đến trên đầu vị hôn thê của vị đại thiếu gia này, lần này ông đúng là tìm đường chết mà.
"Cố thiếu, tôi thật sự không biết, là tôi có mắt không tròng, mạo phạm Tô tiểu thư, mong ngài đừng chấp nhất tiểu nhân, ngày mai tôi sẽ tự mình đến nhà nhận lỗi với Tô tiểu thư."
Giọng ông ta hơi run, ánh mắt nhìn Rô Vãn không còn kiêu ngạo, đáng khinh như lúc trước nữa, thậm chí còn có chút ý cầu xin.
Tô Vãn vẫn lạnh lùng, không động đậy.
"Nếu làm sai cái gì đều có thể xin lỗi bỏ qua thì cần pháp luật để làm gì?"
Cố Dĩ Trạch hỏi lại một câu, cũng không chút ý tứ sẽ bỏ qua, quay đầu lại cho trợ lý một ánh mắt: "Sâm Nam, báo cảnh sát, muốn nói gì thì Dương tổng để dành lại nói với cảnh sát đi."
Người trợ lý đáp một tiếng, lấy điện thoại ta chuẩn bị gọi điện, bên ngoài cũng vang tới tiếng còi cảnh sát, hơn nữa hình như còn đang đi đến chỗ này.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tô Vãn phía sau yếu ớt nói: "Tôi vừa mới gọi rồi."
Khi ở trong thang máy, cô lo lắng sẽ gặp chuyện không may, cũng đã gọi cảnh sát trước. Vốn nghĩ là sẽ ở chỗ này kéo dài thời gian đợi cảnh sát tới, không nghĩ là sẽ gặp Cố Dĩ Trạch ở đây, còn cứu cô một lần.
Cố Dĩ Trạch nhìn cô, mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì cảnh sát đã vọt đến, khống chết Dương tổng và mấy người dưới tay ông ta.
Cuối cùng tất cả đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tô Vãn kể đại khái chuyện phát sinh tối nay lại một lần cho cảnh sát, nhưng bên Dương tổng lại chơi xấu, kiên quyết không chịu thừa nhận ý đồ của mình với Tô Vãn.
Ông ta chỉ nói cảm thấy cô có triển vọng, muốn tìm cô nói chuyện hợp tác.
Dù sao khi mà cảnh sát đến thì không có chuyện gì xảy ra, Tô Vãn cũng không có chứng cứ để buộc tội Dương tổng bắt cóc được. Cảnh sát cũng không có cách nào, cùng lắm là nể mặt Cố Dĩ Trạch mà giam giữ mấy tên này vài ngày cho xong việc.
Cũng may chuyện này đến đây thì xem như cũng ổn.
Tô Vãn cảm ơn sự giúp đỡ của Cố Dĩ Trạch, quay người rời đi, người đó cũng không để cô rời đi, kiên trì muốn đưa cô về chỗ của hắn, đến cuối cùng còn động tay chân, bất chấp tất cả ôm cô lên xe.
Hắn đưa cô về nhà mình, vẫn là căn biệt thự nhỏ mà Tô Vãn đến lần trước.