Diệp Dục Sâm không lên tiếng, rồi mở tivi lên xem phim.
Trong lòng mà nói thì hắn đối với phim thần thượng ngôn tình mà con gái thích không có hứng thú, nhưng ngoại lệ do Tô Vãn đóng.
Vẫn là bộ phim lần trước.
Cốt truyện đã phát triển đến điểm khá cao trào, công chúa do Tô Vãn thủ vai ngoài ý muốn bắt gặp cảnh tùy nữ với phò mã của mình ở bên nhau, nàng giận dữ hung hăng cho đối phương một cú tát rồi quyết đoán từ hôn, tình nguyện đi hòa thân nơi khác cũng không muốn tái hôn với hắn.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào màn hình đối diện tới xuất thần, vẻ mặt thoáng qua tia mất mát.
Tên đáng ghét này từ trước đến nay không để lộ rõ biểu cảm trên mặt, hiếm khi mới để lộ như thế, ngay cả lão quản gia chăm sóc theo dõi hắn trưởng thành cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hắn vì một cô gái mà thần hồn điên đảo.
Giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, vừa đáng thương vừa bất lực.
"Thiếu gia... ngài không cần quá lo lắng, Tô tiểu thư rất có thể đang giận dỗi, cự nự một chút với ngài, không chừng hai ngày sau bình tĩnh lại sẽ ổn cả."
Diệp Dục Sâm xoa đầu, không hé răng.
Chuyến bay của Tô Vãn là vào 7 giờ sáng hôm sau, Diệp Dục Sâm hơn 6 giờ đã tỉnh hẳn.
Nói đúng ra là suốt một đêm hắn chưa hề chợp mắt.
Hắn nhìn điện thoại trên đầu giường một hồi lâu, cuối cùng vẫn duỗi tay cầm lấy, song lại gửi cho cô một tin nhắn qua WeChat.
"Về tới nhà rồi gọi điện lại cho anh."
Sau khi Tô Vãn lên máy bay thấy tin tức này tới.
Tiếp viên hàng không đứng bên cạnh thông báo hành khách tắt nguồn điện thoại hoặc các thiết bị điện tử cầm tay, lúc cô lấy nó ra, trong nháy mắt đó đã nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình.
Cô dùng sức siết chặt màn hình di động, hàm răng bậm mạnh vào môi dưới, tiếp đó bỗng một phát dứt khoát tắt nó đi, thuận tiện đem lời nhắn vứt sau đầu. Máy bay cất cánh, thành phố phía dưới ngày càng nhỏ dần trong mắt cô, cô đem mặt chôn giữa hai tay, bất chợt cảm xúc muốn khóc ra.
Tên đó bắt cô sau khi trở về nhà phải gọi báo cho hắn, nhưng có một vấn đề là nơi nào mới là nhà của cô?
Ban đầu không có, hiện tại vẫn là vậy, ở thành phố A nơi đó chỉ có thể xem là nơi tạm trú thôi.
Sớm hay muộn gì cô cũng sẽ rời đi.
Nhất định phải đi!
Thành phố A.
Tô Vãn trở lại biệt thự, đem hành lý giao cho người hầu thu dọn, còn cô thì lên phòng rửa tắm rửa sau đó trực tiếp nằm úp sấp trên giường ôm chăn ngủ.
Về phần nên gọi cho người nào đó í?
Ha ha ha... không quan tâm. Sáng sớm ngày hôm sau, cô đúng giờ tới đoàn làm phim mới.
Bởi vì trước có một bộ phim truyền hình đang hot, nên danh tiếng của Tô Vãn cũng y như thuận nước đẩy thuyền lên và trở nên nổi tiếng hơn một chút.
Giang Vân bên đã cũng sắp xếp lịch trình dày đặc cho nửa tháng sau, không ít các loại tuyên truyền, hoạt động quảng cáo, phỏng vấn linh tinh.
Có lẽ vì gần đây bận rộn quá, mỗi ngày cô đều bị lịch trình bao phủ nên chẳng có tâm tư gì nghĩ tới người nào đó và tự nhiên cũng không tốn tâm tình để quan tâm hắn với Susan quan hệ tiến triển như thế nào.
Bây giờ, nguyện vọng duy nhất của cô là kiếm thật nhiều tiền, càng nhiều càng tốt, và sau đó tìm cách tìm ai đó mở vòng chân đáng ghét này ra.
Cô phải rời khỏi nơi này, nhất định sẽ.
Một tuần sau, đoàn làm phim của bộ phim mới hẹn buổi tối liên hoan, Tô Vãn không giỏi trong việc từ chối lắm nên đành đi theo cùng.
Nhưng buổi tối liên hoan này không đơn giản như những gì cô tưởng tượng.
Ngọai trừ đoàn làm phim ở ngoài, còn có mấy nhà đầu tư, nói khó nghe một chút chính là các nữ diễn viên như cô bị bắt đi bồi rượu các ông lớn.
Tô Vãn đã cố gắng hết sức để từ chối, có thể cự tuyệt thì cố gắng đến mức cao nhất cự tuyệt, nhưng khả năng uống rượi của cô thực sự không tốt, sau khi rót được ba tới năm ly, cô đã có chút choáng.
Mấy người trên bàn kia hình như không có ý muốn ngăn lại.