Kỷ Cửu đang lo lắng không biết nên chuẩn bị bất ngờ gì cho Ôn Mặc thì có người gõ cửa khiến những suy nghĩ đang trôi dạt của cô quay trở lại ngay tức khắc.
Theo tầm mắt cô, thư ký Khang đang đứng thẳng người ngoài cửa xuyên qua lớp cửa kính, khóe miệng cười gần như chạm đến mang tai.
Kỷ Cửu bị nụ cười rực rỡ của anh làm cho giật mình trong giây lát, rồi ngây người ra cười: "Mời anh vào."
Khang Đồ bước vào, khéo léo đặt tư liệu trước bàn Kỷ Cửu, sau đó lùi lại hai bước, kinh hỉ nói: "Giám đốc Kỷ, đây là tư liệu đấu thầu của tập đoàn Minh Duệ mà cô muốn tìm, bên trong bao gồm quyền đấu thầu."
Quyền đấu thầu?
Kỷ Cửu sửng sốt một chút, trước mặt là một đống tư liệu dày cộp, vội vàng lật vài trang, cuối cùng nhìn thấy rõ ràng có chữ "Quyền đấu thầu của tập đoàn Minh Duệ".
Không thể không nói, cô có chút ngạc nhiên.
Có thể có trong tay quyền đấu thầu của tập đoàn Minh Duệ, rốt cuộc Quý Anh Hiền là thần thánh phương nào?
Khang Đồ nháy mắt với cô và cười nói: "Quý tổng và Quách tổng là bạn cũ nhiều năm."
Để có được thành công như thế này, Kỷ Cửu trước tiên đã lên kế hoạch đối phó, cô biết Quách tổng ở trong miệng anh ta nói ra là ai. Tạp chí kinh tế tài chính từng dành cả một trang để đưa tin về những bức ảnh của người kia với tư cách là cổ đông đầu tiên kiêm CEO của Minh Duệ, Quách Húc nắm trong tay quyền lực rất lớn và có vị trí cao trong tập đoàn.
Thật bất ngờ, có một mối quan hệ không rõ giữa hai công ty..
Bất quá đơn giản táo bạo như vậy cũng tốt, điều đó giúp nhóm cô không gặp nhiều phiền toái.
Sau khi tìm hiểu kỹ, Kỷ Cửu dùng tay trái đóng tài liệu lại, cầm nó lên và lắc lắc về phía Khang Đồ, trên môi nở một nụ cười dễ chịu: "Gửi lời cảm ơn đến Quý tổng, thật tuyệt khi anh ấy đã giúp tôi đi cửa sau."
- -
Ngày hôm sau.
Kỷ Cửu cố tình đến công ty sớm hơn một chút.
Cô muốn xem hai thành viên mới đã làm gì trong ngày đầu tiên đi làm.
Cô đi đến phòng chờ để pha một tách trà, khi cô đi ngang qua, giả vờ liếc nhìn xung quanh, có một vài người đã đến, chủ yếu có những gương mặt thân quen, ngoài ra còn có hai khuôn mặt xa lạ.
Đoán không chừng bên trong..
"Chào giám đốc." Từ Thu Nhã dẫn đầu chào.
Trần Di và Tô Ngọc đã rất sốc khi nghe thấy lời nói của Từ Thu Nhã, hóa ra đây là sếp của họ, khuôn mặt có vẻ còn quá trẻ.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng đứng lên, cung kính cúi đầu: "Xin chào, giám đốc."
Kỷ Cửu cầm tách trà gật đầu đáp lại. Đi được mấy bước, đến cửa, bước chân vẫn không ngừng dừng lại, quay người nói với Tô Ngọc: "Tô Ngọc đúng không? Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Tô Ngọc ngơ ngác, chớp chớp mắt, rồi nhẹ giọng đồng ý.
Toàn bộ văn phòng được trang trí theo phong cách Mỹ đơn giản và phóng khoáng, với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn ở hướng nam, ánh nắng sớm mai chiếu vào và hắt một chút điểm bạc khiến nó trở nên bừng sáng.
Thời tiết buổi sáng vẫn còn rất lạnh, Kỷ Cửu khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, lúc này bước vào phòng làm việc, nhiệt độ vừa phải, cô cởi áo khoác ra, đặt lên lưng ghế.
Ngồi xuống ghế dực, Tô Ngọc đi theo phía sau, đóng cửa lại, lúng túng đi tới bàn làm việc.
Kỷ Cửu cúi đầu mở máy tính, nhẹ giọng nói: "Thư ký Khang đã nói cho cô nội dung công việc cụ thể chưa?"
Tô Ngọc rũ mắt xuống, cung kính nói: "Đã nói qua."
Ánh mắt Kỷ Cửu rơi vào màn hình máy tính, không nhìn thẳng vào cô ta, điều này khiến Tô Ngọc thầm an tâm, không còn lo lắng như trước.
Sáng nay cô đến sớm, cô cũng hỏi về công việc của sếp mới, nhận xét nhiều nhất mà cô nghe được từ các đồng nghiệp của mình là cô Kỷ có yêu cầu công việc rất khắt khe và đặc biệt thích những dự án khó khăn có đầy thử thách.
Điều này khiến áp lực của cô tăng lên đột ngột, cho nên vừa rồi được gọi, cô không tự chủ được nghĩ tới, sợ rằng khi vào sẽ bị giáo huấn một chút.
Kỷ Cửu tập trung vào chỗ khác, không để ý đến sự lo lắng của cô ta, giọng điệu vẫn như thường: "Hôm nay chuẩn bị tư liệu đấu thầu của tập đoàn Minh Duệ, ngày mai đưa cho tôi. Có vấn đề gì không?"
Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà cô giao cho, đồng thời cũng là một bài kiểm tra.
May mắn thay, Tô Ngọc không bị giáo huấn gì cả.
Đôi vai cứng ngắc của Tô Ngọc từ từ buông xuống, cô nàng nghiêm túc đáp: "Được rồi, giám đốc."
Sau khi kiểm tra hồ sơ trong máy tính, Kỷ Cửu mới có thời gian nhìn cô ta, nhận ra vẻ căng thẳng của người trước mặt, trong lòng không khỏi có chút bối rối, suy nghĩ một chút thì cô cười nói: "Sao vậy? Tôi gọi cô vào đây để nghe tôi chửi ư?"
Tô Ngọc vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt né tránh.
"Đừng lo lắng, tôi không rảnh như vậy."
Tô Ngọc cắn môi dưới, do dự một hồi, sau đó nói: "Nhưng mà, Kỷ tổng, trước kia tôi đã từng.."
Cô chưa kịp nói xong, Kỷ Cửu đã lạnh lùng ngắt lời cô: "Tôi không thích quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, mặc kệ lúc trước cô đã từng làm gì, miễn là không làm ảnh hướng đến công việc, được rồi cô ra ngoài đi."
Xem ra là cô ta lòng dạ hẹp hòi.
Kỷ tổng không có hung dữ như trong tưởng tượng!
Tô Ngọc cười thầm, cúi đầu, lẳng lặng rời khỏi văn phòng.
- -
Ba ngày sau, cuộc đấu thầu sẽ được tổ chức tại tập đoàn Minh Duệ.
Kỷ Cửu cùng với Tô Ngọc, Nghiêm Lôi Diệc và Tần Thư Nguyệt đi cùng nhau, tại sao cô lại chọn ba người này? Tất nhiên cô có sự cân nhắc của riêng mình.
Trước hết, Nghiêm Lôi Diệc và Tần Thư Nguyệt đều là những nhân viên kỳ cựu của Vân Thượng, so với những nhân viên mới, họ có kinh nghiệm đối mặt với hoàn cảnh này hơn và có thể đủ khả năng ứng phó.
Thứ hai, nếu mang theo quá nhiều người thì không được tốt cho lắm; còn nếu mang quá ít người, khí thế bị thiếu hụt, làm cho người khác xem thường, chỉ còn có cách đem theo vừa vặn ba người là ổn nhất.
Về phần Hoàng Sảng, hôm nay cô ấy bận việc nên không thể đến được.
Quy mô của cuộc họp đấu thầu này là rất lớn, nhiều đồng nghiệp đang để mắt đến miếng bánh béo bở này. Đi vào đại sảnh, Kỷ Cửu nhìn thấy rất nhiều đại diện công ty kỳ cựu, từng người một, ngạo nghễ đi qua vài người, không khỏi liếc mắt một cái, hoàn toàn coi bọn họ như không khí.
Kỷ Cửu vô tư nghịch điện thoại và không quan tâm đến thái độ của họ.
Hiện tượng đứng cao khinh thấp ở trong xã hội không hiếm, trước mắt cô đã có cách đối phó với hiện tượng này.
Thương trường tàn khốc, cái gì cũng nói bằng thực lực, Vân Thượng hiện tại không nổi tiếng, cũng không có lấy được thành tựu gì, người khác không để mắt tới cũng đúng.
Tần Thư Nguyệt đi vào phòng WC rồi trở lại, không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt không còn vui vẻ, lông mày nhíu lại, vô cùng khó coi, giẫm lên đôi giày cao gót bảy phân kêu lộc cộc, hận không thể khoét một lỗ trên sàn nhà.
Lúc cô ta ngồi xuống, Trần Di không khỏi tò mò, thò đầu lại gần hỏi: "Cô sao vậy? Sắc mặt cô không được tốt lắm nha."
Nghe được lời này, Tần Thư Nguyệt mới bình phục cơn tức giận, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại sự thăng trầm mạnh mẽ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nhắc tới nữa, bực mình muốn chết, đi WC cũng có thể nghe được hai cái mõm chó sủa bậy bạ."
Sau khi Kỷ Cửu chơi một màn trò chơi xong, cô vểnh tai quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Cái gì mà công ty lớn, không biết trời cao đất dày.. cư nhiên nói chúng ta là.." Tần Thư Nguyệt dừng lại một chút, khó khăn mà mở miệng: "Là một đống.. đó đó."
Khi từ "một đống" phát ra, Kỷ Cửu trong nháy mắt liền hiểu ra.
Cô không cảm thấy quá tức giận, chỉ hỏi thẳng: "Là ai nói?"
Tần Thư Nguyệt chớp mắt, cô còn tưởng rằng giám đốc đang chơi điện thoại. Sau một lúc im lặng, cô thành thật nói: "Người của Thành Sáng."
Hóa ra là một công ty thiết kế tên tuổi, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi nói điều đó.
Kỷ Cửu thản nhiên thốt lên một tiếng "Ồ", lặng lẽ viết xuống sổ ghi chú nhỏ của mình.
Hừ, không có cách nào khác, cô bụng dạ hẹp hòi, mắt không chịu được cát, những cái tên này tạm thời để lại, sớm muộn gì cô cũng sẽ dạy dỗ họ một phen!
Sau khi ngồi trên băng ghế bên ngoài nửa giờ, trong phòng tiếp tân có người đi ra, thông báo cho tất cả khách mời vào. Sau khi kiểm tra thư mời, Kỷ Cửu dẫn đầu một nhóm bốn người vào địa điểm và ngồi vào khu vực đã sắp xếp.
Tô Ngọc ý thức đưa tay ra chuyển tài liệu qua.
Kỷ Cửu đã xem qua nó trong khi chờ đợi cuộc họp đấu thầu chính thức bắt đầu.
Trong kế hoạch này, Kỷ Cửu tập trung dựa vào sự sáng tạo để dành chiến thắng, so với các công ty khác, Vân Thượng không có lợi thế về kinh nghiệm, đã tụt lại phía sau và chỉ đứng ở vạch xuất phát, cũng chỉ có thể tìm đột phá ở những nơi khác.
Chỉ động não suy nghĩ một cách xuất sắc thường sẽ phát huy tác dụng bất ngờ, xoay chuyển cục diện, chuyển bại thành thắng.
Dù sao cũng đều là trận tử chiến đến cùng, ta không sợ thua, cùng lắm mười tám năm sau, ta sẽ là một anh hùng khác.
Ngay sau đó, nhà tổ chức bước lên sân khấu trong trang phục chỉnh tề.
Giữa rất nhiều bộ quần áo, Kỷ Cửu phát hiện ra Quách tổng.
Quách tổng vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp ánh mắt của cô. Bốn mắt đối diện nhau, Kỷ Cửu gật đầu ý chào, lão nhân gia khẽ gật đầu, cười đáp lại, sau đó cả hai đều chuyển hướng ánh mắt của mình sang chỗ khác.
Thực ra họp thầu là chán nhất, mỗi công ty đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ trước, khi đến họp thì chỉ cần đưa đồ, rồi ngồi chờ kết quả.
Các trợ lý lần lượt nhận được tài liệu kế hoạch, Kỷ Cửu lại lấy điện thoại ra, tiếp tục chơi giết thời gian.
Vân Thượng ngồi chán đến chết, các nhóm khác trong hội trường đang bắt tay chào hỏi những người khác, một số giám đốc điều hành công ty lịch sự mà khen nhau. Họ đem lên mình một cái mặt nạ giả tạo nói chuyện với nhau.
"Tiểu Trần, không ngờ lại gặp em trong buổi đấu thầu này. Nghe nói em đã được thăng chức lên giám đốc? Không tệ, còn trẻ và có triển vọng."
"Ngài khách khí quá rồi, so với ngài, tôi còn kém xa lắm nha!"
"Ai chà, bây giờ sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người trẻ tuổi lúc nào cũng thông minh hơn những lão nhân ta đây, tiểu Trần, là ta tin tưởng vào con a!"
"Loan tổng càng già càng dẻo dai, ngài quá khiêm tốn rồi!"
"Tiểu Trần, chúng ta nên nói nhỏ tiếng, công ty của con có nắm chắc phần thắng về cuộc đấu thầu này không?"
* * *
Kỷ Cửu có thể nghe thấy tai mình như muốn nổ tung ra.
Những con cáo già này luôn thích nói vòng vo, khi kết thúc cuộc nói chuyện chỉ có một mục đích duy nhất đó là kiểm tra mấu chốt của đối phương và hỏi han bí mật thương mại.
Bất cứ khi nào có thời điểm chào hỏi như vậy, Kỷ Cửu sẽ luôn cảm kích, may mắn là Vân Thượng không phải là rất nổi tiếng, nếu không cô sẽ cùng đám người này nói chuyện với nhau, có thể sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Sau một thời gian dài xem xét, Kỷ Cửu nheo mắt ngáp dài, mơ mơ màng màng sắp ngủ, nhóm Minh Duệ cấp cao cuối cùng cũng chậm rãi trở về.
Kết quả của cuộc đấu thầu đã được công bố bởi Quách tổng.
Các phóng viên ở hàng sau cầm máy ảnh chụp hình, ánh đèn flash nhấp nháy đến chói mắt.
"Tiếp theo, tôi xin thông báo rằng trong cuộc họp đấu thầu trang sức Minh Duệ này, người thắng thầu thành công là!"
Ông ta ra vẻ bí ẩn, khiến cho cái kết bị kéo dài.
Những người bên dưới thậm chí còn thở nhẹ hơn một chút.
Khoảnh khắc tiếp theo, ăng-ten trên đầu Kỷ Cửu bình tĩnh nhận dòng điện từ của ông ta, một giọng nói dày đặc vang lên bên tai cô:
"Xin chúc mừng công ty thiết kế Vân Thượng!"
* * *
Buổi tối, Kỷ Cửu gọi video call cho Ôn Mặc báo tin vui.
Nói thật, mặc dù cô thường nói về việc không quan tâm, nhưng trong lòng cô rất chú ý đến giá thầu này của Minh Duệ.
Giành chiến thắng trong cuộc đấu thầu này, cô không chỉ chứng tỏ mình là một người lãnh đạo xứng đáng mà còn mở ra một lãnh địa cho tương lai của cô.
Có lẽ là trạng thái tâm trí quá phức tạp, khi bước ra khỏi Tòa nhà Minh Duệ, cô có cảm giác không thực mà cứ như là một giấc mơ.
Ôn Mặc yên lặng làm một cái thùng rác, sau khi nghe cô nói chuyện, một đôi mắt đào nở nụ cười thâm thúy, như có thể hút hồn người.
"Tiểu Cửu, em làm tốt lắm."
Một khi hắn đã khiêm tốn khen cô, Kỷ Cửu luôn vô lực phản kháng, không khỏi tự đắc mà ừ một tiếng: "Em không ngại nghe anh nói mấy câu khen ngợi đâu."
Ôn Mặc cười, giọng trầm thấp lạnh lùng bắt đầu nũng nịu cao ngất: "Tiểu Cửu nhà anh là người thông minh, lanh lợi và xinh đẹp, kẻ hèn mọn Ôn Mặc này kiếp trước tu mười kiếp nên kiếp này mới có được một cô bạn gái hoàn hảo đến vậy á! Thật là hạnh phúc quá!"
"Dừng lại, dừng lại, dừng lại." Kỷ Cửu xoa xoa cánh tay, hai cánh tay cô đều nổi da gà: "Làm ơn buông tha cho em đi, em nghe cảm thấy quá buồn nôn!"
Ôn Mặc có lẽ là căng não mà nói ra, hắn cong khóe miệng lên sau khi nghe được lời này, che môi ho nhẹ một tiếng, tai trái xấu hổ run rẩy, giống như một con chó lớn xấu hổ.
Dáng vẻ của hắn đã chọc trúng nhược điểm của Kỷ Cửu, khiến cô không kìm được mà bật cười ra mặt.
Ôn Mặc sắc mặt co rụt lại, nhàn nhạt trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như sắp nổ tung, Kỷ Cửu muốn sống sót nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tiện thể, ngày mai khi nào anh đến? Em ra sân bay đón anh."
"Mười giờ tối."
Khi mọi chuyện trở nên ổn thỏa, hắn vội vã đến sân bay để có thể bắt chuyến bay sớm nhất về nước.
Bầu trời đen kịt phản chiếu vầng hào quang màu cam bên đường, Kỷ Cửu cúi xuống, tựa đầu nhẹ vào ban công, làn gió thoảng qua má, cách đó không xa chính là công viên nhỏ quen thuộc.
Lướt qua ký ức, cô bàng hoàng quay lại đêm giao thừa mấy năm trước, dưới ánh pháo hoa rực rỡ, thiếu niên sở hữu gương mặt anh tuấn, ngũ quan không lạnh băng như bây giờ, lại làm năm tháng cứ như vậy tràn đầy thanh xuân tốt đẹp.
Sớm.
Âm thanh như vọng đến bến bờ xa.
"Ôn Mặc, ngủ ngon."
Hắn sững sờ, nụ cười hơi mờ nhạt đi: "Ừm, ngủ ngon."
Anh yêu em, yêu em.
Editor: Phần này trước mình đã giải thích rồi nhé, tác giả thích chơi chữ phiên âm, nguyên văn là Wǎn"ān (晚安: Ngủ ngon), viết tắt cho câu phiên âm W ǒà i n ǐ, à i n ǐ (我爱你, 爱你: Anh yêu em, yêu em).
- -
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Khi rèm cửa được mở ra, bầu trời xám xịt và mưa phùn lơ lửng giữa những đám mây.
Tháng sáu, cơn mưa phùn bỗng chốc biến thành một trận mưa tầm tã.
Kỷ Cửu đi xuống cầu thang để ăn bữa sáng, sau đó dành một ngày trong studio với tài liệu, tìm cảm hứng cho thiết kế trang phục của tuần tới.
Không hề hay biết, màn đêm lặng lẽ buông xuống, bầu trời đêm đen tối tỏa ra ánh sáng dường như mờ ảo, giống như biển sâu yên tĩnh, không có sóng. Ánh trăng bàng bạc luyến tiếc bầu bạn với sao, lạnh đến mức không còn dấu vết dịu dàng.
Kỷ Cửu đi tắm, thay quần áo mới rồi lên đường ra sân bay.
Vào đêm khuya, sân bay rất vắng và không có nhiều hành khách, thỉnh thoảng có máy quét rác tuần tra.
Đỗ xe xong, Kỷ Cửu chầm chậm đi đến cổng đón, liếc nhìn đồng hồ, máy bay hạ cánh còn sớm nên kiếm một góc làm tổ.
Chờ đợi có vẻ quá lâu, Kỷ Cửu lấy điện thoại ra chơi game, một trận chém giết trôi qua, cô đơn thân độc mã tiến vào vòng chung kết.
Với những ngón tay mảnh khảnh vận hành linh hoạt trên màn hình, Kỷ Cửu lái chiếc mô tô nhỏ thật nhanh, băng qua thành phố đổ nát, tránh làn mưa đạn sau lưng.
Cuối cùng sau khi thoát khỏi vòng truy đuổi của kẻ địch, Kỷ Cửu bỏ xe, tăng tốc bỏ chạy và nằm xuống dưới bóng cây, che khuất tầm nhìn của kẻ địch xuyên qua khu rừng rậm rạp.
Kỷ Cửu cười đắc thắng nhìn biểu tượng phát súng thỉnh thoảng lại xuất hiện trên màn hình.
Hehe!
Còn lại mười người, chỉ cần vòng bo thu hẹp lại ở đây lần cuối cùng, có thể nằm xuống vài phút để giành chiến thắng!
Kỷ Cửu giữ bình tĩnh, ngoan ngoãn làm một Voldemort đủ tư cách, theo dõi tình hình đối phương khắp nơi.
Đúng lúc này, một chuỗi tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ tai nghe, trong giây tiếp theo, vài viên đạn đuổi theo nhau ở góc dưới bên trái bản đồ.
Rõ ràng là đã có một nhóm người chống lại nó.
Kỷ Cửu rùng mình khi nhìn thấy cảnh này, im lặng che mũ bảo hiểm nhỏ của mình, sau đó thu người lại.
Tiểu dã thú trong lòng rống to: Tha tôi đi, đại lão đánh nhau, nhưng đừng hại tiểu ngư trong ao, đứa nhỏ muốn ăn thịt gà!
Editor: Cái này mình nghe nói đây là thuật ngữ trong game PUBG của Trung Quốc, ăn gà là win game.
"Em ở bụi cây phía sau không phát hiện ai sao?"
Một cái bóng đổ xuống đỉnh đầu cô, Kỷ Cửu mở to mắt. Trước khi có thời gian điều khiển nhân vật ảo, cô đã quay đầu và bắn xuyên qua bầu trời bằng một khẩu súng dài.
"Bùm".
Kỷ Cửu thở dài, cảm thấy muốn ném điện thoại.
* * *Đã chết!
Lại chết rồi!
Chết tiệt!
Vẫn là một viên đạn nổ tung đầu!
Kỷ Cửu bùng nổ trong tích tắc!
Ngày ăn gà của tôi, con ma này ở đâu ra!
Không hề thấy dấu chân trên bản đồ!
* * * Không đúng.. đợi đã.
Giọng nói vừa rồi có vẻ quen thuộc!
Kỷ Cửu ngây người chớp mắt, chợt nhớ lại.
Ngay khi cô nhìn lên, đôi mắt đen của người đàn ông đang gắt gao nhìn cô nở một nụ cười.
Một bộ đồ thể thao màu đen, mũ lưỡi trai cài cúc, vali dựng kế bên chân, chỉ cần thản nhiên đứng ở đó, khí chất khiến người khác không thể bỏ qua.
Tuy rằng mỗi đêm đều có một đoạn video call, nhưng đã lâu không nhìn thấy người thật, Kỷ Cửu sững sờ vài giây, cho đến khi được bàn tay to xoa nhẹ lên đầu, cô mới rốt cục có cảm giác hiện thực.
Cảm giác khao khát giống như dung nham nóng bỏng trong núi lửa muốn phun trào ra ngoài.
Cô nhếch khóe miệng cười, ném điện thoại bay về phía trước.
Ôn Mặc trong lòng hùng hồn, mở ra hai tay ôm chặt người trong lòng.
Hơi thở của Ôn Mặc đột nhiên tràn lên mũi, Kỷ Cửu biết hắn không bao giờ thích xịt nước hoa, đây là mùi nước giặt trên quần áo của hắn, rất tao nhã và không nồng.
Có bảo bối ở trong tay, tâm trạng của Ôn Mặc vô cùng vui vẻ, thấp giọng cười nói: "Quả nhiên Tiểu Cửu nhà anh đây bế lên thật thoải mái."
Mềm mềm, có mùi thơm thoang thoảng.
Ôn đại gia tỏ vẻ hài lòng.
Kỷ Cửu ghé đầu trên vai hắn đảo mắt, trợn mắt dứt khoát đẩy hắn ra rồi quay đi.
Đi được nửa đường, quay đầu không vui nói: "Còn không về nhà sao? Hay muốn ở sân bay qua đêm?"
Miệng dao đâm tâm đậu hũ.
Ôn Mặc cười ngây ngô, bất lực lắc đầu, vội vàng kéo vali đi theo.
- -
Lúc này đã rất muộn, trên đường về cơ bản không nhìn thấy bóng dáng người nào.
Kỷ Cửu hít sâu, chịu đựng và chịu đựng, vẫn không thể kìm lại được.
Người này không mỏi mắt sao? Tiếp tục gắt gao mà nhìn chằm chằm vào cô?
Từ khi lên xe, ánh mắt của Ôn Mặc không dời khỏi mặt của Kỷ Cửu, làm cho Kỷ Cửu cảm thấy khó chịu.
Sau một quãng đường bế tắc, Kỷ Cửu hoàn toàn cúi đầu trước sự ám ảnh của mình.
Cô sầu muộn thở dài: "Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Thông thường khi tính khí của hắn nổi lên, hắn sẽ trở nên giống như yêu ma quỷ quái.
Kỷ Cửu đã quá quen thuộc, tất cả đều là thói quen!
Ôn Mặc đạt được mục đích, mím môi che giấu niềm vui thầm kín trong lòng, nghiêm nghị nói: "Tiểu Cửu, đã muộn như vậy rồi, em về nhà sẽ làm phiền Kỷ gia, lão gia tử đã già đang ngủ ngon, bị em phá giấc ngủ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Kỷ Cửu lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì.
Hắn ngẩn người: "Hay là.. Chúng ta đi khách sạn thuê phòng?"
Kỷ Cửu: Cái con cáo này!
Ôn Mặc nhìn cô với đôi mắt long lanh đáng thương.
- -
Sảnh khách sạn được chiếu sáng rực rỡ.
Ôn Mặc xách vali bước vào cùng Kỷ Cửu.
Tư thái đó, như thể lòi ra một cái đuôi, ngay lập tức có thể biến thành một con sói nhỏ!
Cô ở quầy lễ tân khách sạn cầm lấy chứng minh thư của Ôn Mặc, ánh mắt đảo qua giữa hai người, cung kính hỏi: "Hai vị muốn thuê mấy phòng?"
"Một."
"Hai phòng!"
Kỷ Cửu lay hắn một cái, ánh mắt cô lạnh như băng, Ôn Mặc rụt cổ, cũng không có thối lui.
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân đã cười trong suốt quá trình.
Kỷ Cửu lại cảm thấy ngứa tay trong chốc lát, nhưng nghĩ đến việc hắn sẽ có một kỳ nghỉ hiếm hoi để trở về Trung Quốc, lại trùng hợp với sinh nhật của hắn, trong lòng cô có chút do dự.
Vì thế, cô hỏi: "Còn phòng đôi không?"
Cô gái quầy lễ tân kiểm tra máy tính rồi gật đầu: "Còn."
"Đặt phòng." Kỷ Cửu vững vàng nói.
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Mặc bên cạnh đột nhiên sụp đổ, môi mỏng khẽ mở, muốn nói rồi lại thôi.
Kỷ Cửu vô tình nghịch móng tay, bóp nghẹt suy nghĩ trong đầu hắn chỉ bằng một câu: "Nếu anh ý kiến, chúng ta sẽ về nhà."
Câu này chết người quá.
Ôn Mặc lập tức im ru.
Cô gái quầy lễ tân động tác nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhận phòng, cười đưa thẻ phòng: "Phòng của cô ở tầng hai mươi ba. Cô có thể trả phòng trước mười hai giờ ngày mai."
Không biết có phải là ảo giác không, Kỷ Cửu luôn cảm thấy nụ cười của cô nương quầy lễ tân có chút ý tứ.
Thang máy lên thẳng tầng hai mươi ba.
Kỷ Cửu quẹt thẻ để mở cửa.
Sau khi vào phòng, Kỷ Cửu chỉ vào gian phòng bên phải nói với Ôn Mặc: "Phòng này là của anh, mau nghỉ ngơi đi."
Ôn Mặc sắc mặt ảm đạm, đen đến mức gần như nhỏ giọt mực: "Tiểu Cửu."
"Hả?" Kỷ Cửu cúi đầu tìm khăn tắm, chuẩn bị vào phòng tắm thu dọn.
Cũng may là cô đã tắm ở nhà trước khi cô đến đón hắn, cô cũng không cần thay quần áo nữa, chỉ cần lau người là có thể đi ngủ.
Nhìn cô bận rộn hồi lâu, Ôn Mặc bỏ qua ý định của mình, đau lòng nghiêng người về phía trước. Trong khi cô cúi xuống, hắn ôm eo cô từ phía sau, chống cằm lên vai cô: "Quà gặp mặt của anh đâu rồi?"
Vòng tay của nam nhân rất ấm áp, Kỷ Cửu cố gắng thoát ra, nhưng cô càng bị kiềm chế chặt hơn. Hơi thở ấm áp từ mũi chạm vào da thịt, cô rùng mình.
Kỷ Cửu quay đầu nhìn hắn một cái: "Anh như thế nào so với tiểu bảo bảo đáng ghét y chang nhau, không đúng, bảo bảo còn dễ thương hơn anh."
Ôn Mặc vẻ mặt "Anh rất khó chịu", hắn hôn lên đôi môi hồng nhuận kia của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Lá gan em thật lớn, dám chán ghét anh?"
Hắn thực sự yêu và ghét cái miệng nhỏ bé này, nó có vị rất ngon, ngày thường mở ra là nói những điều khó nghe có thể đem hắn chọc đến nổi điên.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Cửu chợt nhận ra rằng hai người họ quá thân thiết!
Cô gần đến mức có thể né tránh môi hắn, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài bắt hắn phải mổ thóc hết lần này đến lần khác.
Cảm xúc trào dâng trong đôi mắt ấy không có tên, cứa vào nơi mềm yếu nhất của trái tim.
Kỷ Cửu biết tên này không phải cố ý say như say rượu!
"Mau đi tắm đi, trên người anh có mùi khói!" Kỷ Cửu đẩy đẩy hắn ra, tay hắn chỗ nào cũng nóng.
"Không đi."
Đáp án đơn giản gọn gàng, không có một chút giả dối, nhưng cũng cực kỳ trầm thấp, âm thanh kết thúc có chút mệt mỏi.
Kỷ Cửu nuốt nước bọt, xoa dịu cổ họng khô khốc của mình.
Người này quá thô lỗ!
"Ôn Mặc!"
Kỷ Cửu sợ rằng mọi chuyện sẽ bị trì hoãn thêm nữa, sự việc không thể kiểm soát được nên đã bình tĩnh gọi tên hắn.
Ôn Mặc vừa nghe lời này liền biết không có biểu hiện gì.
Thở dài một hơi, mi mắt hạ xuống, không khỏi rối tung, không buông tha, hỏi: "Lát nữa ngủ cũng giường vơi anh nha?"
Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, lòng cô đã kịch liệt rùng mình.
Kỷ Cửu rống lên: "Nằm mơ!"
"..."
Mẹ kiếp! Đồ phù thủy.
Ôn Mặc bực bội xách túi trở về phòng.
Kỷ Cửu nhìn bóng lưng thất vọng của hắn mà suýt nữa thì bật cười.
- -
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Cửu thực hiện các bước skin-care xong cô mới bước ra khỏi phòng tắm, lúc này cô chỉ muốn đi ngủ.
Ngay khi cô mở chăn bông ra, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cái quái gì thế?
Chăn bông này nhô lên thành một khối?
Nhìn kỹ hơn, rõ ràng đó chính là hình ảnh của một con đại cẩu!
Vẻ mặt Ôn Mặc tràn ngập vui mừng không thể che lấp, nửa khuôn mặt bị nhét dưới chăn, nhìn chằm chằm Kỷ Cửu không chớp mắt. Có lẽ là mới vừa tắm xong, mái tóc đen nửa khô rối bù, với một lọn tóc ở cuối, có chút đáng yêu, lại có chút ngốc nghếch.
Nhất thời mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ.
Cô sợ nhất sự im lặng đột ngột trong không khí.
Kỷ Cửu sững sờ: "Anh.. anh muốn tự mình đi xuống, hay là em đạp anh xuống?"
Giọng điệu của Ôn đại gia bình tĩnh và ấm áp đáp lại: "Còn có lựa chọn thứ ba không?"
"Có." Kỷ Cửu vui vẻ trả lời.
Ôn Mặc ánh mắt sáng lên, còn chưa kịp vui mừng, Kỷ Cửu liền không chút do dự nói: "Chúng ta hai người đổi phòng."
Nói xong, cô liền nhấc chân quay đi.
Đi đến nửa đường, một lực bất ngờ từ cổ tay truyền đến, chân Kỷ Cửu không vững mà trực tiếp ngã xuống giường. Cũng may cô chưa chết chỉ biết mình nằm ở trên lồng ngực cường tráng của Ôn Mặc!
Kỷ Cửu bây giờ có một ý tưởng--
Thật may mắn tha, may mắn!
May mắn thay, tất cả mọi người đều đang mặc đồ ngủ!
"Ôn Mặc, anh buông em ra!"
Ôn Mặc show cái bản mặt cực dày ra: "Không buông, không buông!"
Cố chấp đến chết!
"Buông ra!" Kỷ Cửu nghiến răng nghiến lợi.
"Không buông!"
"Anh!" Kỷ Cửu tức giận đến mức không biết phải nói gì.
Đôi mắt dài và hẹp của Ôn Mặc khẽ nhếch lên, con ngươi tối tăm chất chứa đủ loại biểu cảm. Hắn im lặng một lúc, giơ ba ngón tay lên, khẽ nói: "Tiểu Cửu, anh hứa, sẽ ôm em ngủ, anh cái gì cũng sẽ đều không đụng đến em."