"Kỷ tổng, tôi là tổng giám đốc Du Mẫn Nghiệp của công ty vận chuyển Nhân Phong, có chút việc muốn cùng ngài nói chuyện, xin ngài dành ra chút thời gian cho tôi được không? Làm ơn!"
Để thể hiện sự tôn trọng, người đàn ông hơi cúi đầu xuống, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, một lúc lâu sau, chưa nghe Kỷ Lang Thiên trả lời, thần sắc của ông ta ảm đạm, nói: "Làm ơn, chỉ cần năm phút là xong ngay."
Nguy cơ của công ty đã đạt đến mức cực kỳ thê thảm. Ngay cả cha của ông cũng bị ốm nặng bởi vì bị đám hội đồng quản trị làm cho tức mà sinh bệnh nặng.
Ông thừa nhận trước kia Du Mẫn Nghiệp là người kiêu ngạo, bất cần và thậm chí tự phụ, nhưng bức tường đã bị hàng vạn người đẩy lùi. Lúc này, cái gọi là kiêu ngạo của ông cũng không có gì đáng để nhắc tới.
Vốn dĩ hôm nay ông ta không muốn đến, vào thời điểm quan trọng này, ông một lòng một dạ mà hoàn toàn tập trung vào việc làm thế nào để cứu công ty, không có cách nào dành thời gian và sức lực để cùng con gái đi dự tiệc liên hoan.
Nhưng hôm qua đi gặp cha của ông, cha ông nói đúng: Con người ta, càng về cuối càng phải học cách bình tĩnh.
Sau khi trở về, ông ta đã suy nghĩ về điều đó, cuối cùng ông ta cũng đi.
Hiện có quá nhiều người đã nắm được điểm yếu của Nhân Phong, có chút sơ suất, gọi người đến chụp hình tiệc liên hoan trường mẫu giáo của cô con gái thậm chí người làm cha như ông thậm chí còn không có mặt, bức ảnh chưa gửi đến nơi đã trộm đem đi bán cho báo chí, chỉ sợ khi thức dậy vào hôm sau, cổ phiếu của Nhân Phong nhất định sẽ một lần nữa rơi xuống không ngừng trong "tinh phong huyết vũ". *
*Tinh phong huyết vũ: có nghĩa là mùi tanh trong gió và máu trong mưa. Mô tả bầu không khí nguy hiểm hoặc môi trường giết người điên cuồng.
Thế hệ trước đã dốc hết tâm huyết mới có được Nhân Phong của ngày hôm nay, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay của ông.
Nhưng là, tưởng tượng nghĩ lại, mặc dù ngày hôm nay buộc phải đến, nhưng ở một mức độ nào đó, Du Mẫn Nghiệp cảm thấy rằng trời cao đang chiếu cố mình.
Cha bị bệnh, trong một khắc ông ta tiếp nhận Nhân Phong, đã từng có lần đi tìm tập đoàn Kỷ thị đầu tư, hy vọng làm cho bọn họ đồng ý đầu tư vào, tham dự để nâng đỡ công ty, trợ giúp Nhân Phong thu hẹp khoảng cách vận chuyển hàng hóa giữa Bắc Nam. Cuối cùng một sớm một chiều sẽ làm cho Nhân Phong "khởi tử hồi sinh."
Tuy nhiên, thực tế luôn làm cho người ta thức tỉnh.
Cho dù Nhân Phong cũng được coi là một trong những công ty vận chuyển hàng hóa tốt nhất ở Lạc thành, nhưng làm sao so được với Kỷ thị được mệnh danh là "đỉnh Everest", chỉ là một ngôi sao bé tí tẹo.
Ông ta đích thân đến tập đoàn Kỷ thị hẹn với quầy lễ tân để có lịch hẹn trong ba ngày liên tiếp, dù cho có đủ loại lý do cũng đều không thành công.
Lưu Bị vì mời với tấm lòng thành kính ba lần đến thỉnh Gia Cát Lượng rời khỏi núi, ông quyết tâm làm theo nhưng thực tế lại nản lòng.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng trong bữa tiệc liên hoan ngẫu nhiên này, ông đã bất ngờ gặp Chủ tịch Kỷ, vốn dĩ ông ta đã vắt óc suy nghĩ tìm mọi cách để được gặp mặt Kỷ tổng.
Quả nhiên ứng với câu tục ngữ: Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đến khi đạt được chẳng tốn công. *
*Câu này có nghĩa là một ẩn dụ cho một cái gì đó đang cần gấp, phải mất rất nhiều công sức để tìm ra nó, nhưng nó lại có được một cách tình cờ (Baidu).
Vào thời điểm đi ngang qua, nghe mọi người nhắc đến việc Kỷ Lang Thiên đã đặc biệt gác lại hết công việc để đến tham dự bữa tiệc liên hoan của cô con gái, ông ta tưởng chỉ là lời đồn. Nhưng ông cũng thử tìm kiếm một phen, ai biết được, cuối cùng phát hiện cả gia đình Kỷ gia thực sự đang ngồi ở một quán ăn.
Ông đã từng nhìn thấy ảnh của Kỷ Lang Thiên trên tạp chí kinh tế, người đàn ông này bắt đầu từng bước tiếp quản công việc kinh doanh của tập đoàn Kỷ thị ở tuổi hai mươi lăm. Chỉ mất năm năm đã có thể từ vị trí thấp leo lên vị trí CEO.
Bây giờ chưa đến bốn mươi tuổi mà đã đưa Kỷ thị lên một đỉnh cao hơn, cổ phiếu của tập đoàn nhiều lần đạt mức giới hạn, đến nay vẫn chưa giảm, có tin đồn mập mờ rằng tài sản cá nhân của ông ta đã đến mức giàu có nhất trong cả nước.
Trong những năm gần đây, trên các tạp chí kinh tế quốc tế có quyền uy nhất, Kỷ Lang Thiên đều đứng trong top 3 doanh nhân thành công nhất trong năm. Hơn nữa, một số chuyên gia kinh tế quốc tế còn ca ngợi ông là một trong những người thừa kế gia tộc xuất sắc nhất thế giới hiện nay.
Và bây giờ, Kỷ Lang Thiên có chí khí ngăn lại giống như một nhân vật huyền thoại như vậy.
Du Mân Nghiệp trong lòng càng thêm thấp thỏm, ông vừa ra tay ngăn cản người ta, tất cả đều là do dũng khí nhất thời, không có thời gian để suy xét nhiều, lúc này mới bình tĩnh lại, mới ý thức được chính mình trong tình huống cấp bách đã làm ra cái gì, sau lưng không khỏi toát ra một trận mồ hôi.
Đám đông xung quanh đang hướng mắt nhìn đến, và một số người đã nhận thấy bầu không khí không thích hợp ở đây, quay đầu lại.
Sắc mặt của Kỷ Lang Thiên không được tốt cho lắm, lông mày có chút khó chịu không vui, ông đã nghe nói về Du Mẫn Nghiệp, ông cũng hiểu rõ về Du gia và Nhân Phong, tuy rằng có lòng giúp đỡ bọn họ nhưng chắc chắn không phải là lúc này.
"Hôm nay tôi không muốn nói chuyện về vấn đề của công ty, quầy lễ tân tầng một của Kỷ thị, anh nên gọi điện hẹn trước."
Giọng điệu của người đàn ông sắc bén, có khí chất người đứng trên cao nhìn xuống.
Cổ họng của Du Mẫn Nghiệp trở nên khô khốc, ông biết mình đã làm quá nhiều, thừa dịp không phải lúc, nhưng cơ hội là không thể bỏ qua, ông không muốn bỏ lỡ cơ hội cầu xin: "Kỷ tổng, tôi đã đến đó ba lần. Chính là đều trùng hợp ngài có việc đi công tác, bất đắc dĩ xuất phát, đành phải ngăn ngài ở tại đây, xin thứ lỗi."
Ánh mắt của Kỷ Lang Thiên trở nên lạnh hơn: "Tôi nói, không muốn nói chuyện công việc."
Cổ của Du Mẫn Nghiệp đỏ bừng, không chịu rời đi.
Khi tình thế đang bế tắc, chợt nghe thấy một âm thanh sữa ngọt ngào chen vào.
"Baba."
Cô gái nhỏ trông như một hạt gạo nếp trắng tinh nhìn Kỷ Lang Thiên mỉm cười, vô cùng ân cần nói: "Con thật sự thích tiểu tỷ tỷ của chú Du đây, hai ngày tới không bằng mời cô ấy đến nhà của chúng ta chơi đi."
Kỷ Lang Thiên vẫn trầm mặc im lặng, Kỷ Cửu dùng sức nhéo nhéo tay ông.
Kỷ Lang Thiên do dự, cư nhiên biết ý tứ nà của Kỷ Cửu là muốn ông nói lên ý kiến.
Rũ mắt cân nhắc, chớp mắt một cái, Kỷ Lang Thiên nói chuyện, giọng điệu của ông đã dịu đi: "Thứ bảy này, hãy đưa con gái anh đến Kỷ gia trước, sự tình ở phía sau lúc sau nói tiếp."
Con gái mềm mại đáng yêu của ông, ông tự xưng mình là "con gái nô" làm sao có thể không giữ mặt mũi cho con mình.
Kỷ thị có tâm giúp đỡ ông đúng là một công đôi việc.
Du Mẫn Nghiệp giật mình, như bị kéo lại từ trên vách núi rơi xuống, không ngờ Kỷ Lang Thiên lại đồng ý!
Ông ta van xin lâu như vậy, còn không bằng một câu nói của một đứa bé gái.
Du Mẫn Nghiệp vui mừng ra mặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Lễ tốt nghiệp trước kia, làm trò ở trước mặt hàng vạn người, ông cũng không hề hoảng sợ, nhưng lần này, kinh nghiệm trên thương trường đã nhìn quen người đàn ông "ngươi lừa ta gạt" này lại vui vẻ giống như đứa trẻ, tay chân luống cuống.
"Cảm ơn ngài, Kỷ tổng." Ông ta cúi đầu xuống trước mắt người đàn ông cao lớn, thái độ cung kính hơn trước.
Đứng dậy, sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bị ông ta bỏ qua từ đầu đến cuối: "Cũng cảm ơn con, tiểu công chúa tốt bụng."
Trước sự ngạc nhiên của ông ấy, khi Nhân Phong sắp rơi xuống vực, cuối cùng thì một đứa trẻ bốn tuổi đã một phen cứu được nó..
Trong lòng dâng lên cảm xúc vô hạn, nhìn ánh mắt của Kỷ Cửu, trong lòng không khỏi có chút cảm tạ.
Tiêu Kỷ Cửu đưa tay nhỏ năm tổ thịt cười ngọt ngào: "Chú à, con chỉ là thích Du tỷ tỷ, cho nên không có giúp gì cho chú a. Chú không cần nói cảm ơn với Tiểu Cửu đâu!"
Ngược lại.. Kỷ cửu tưởng rằng hẳn là mình mới là người nói lời cảm ơn Du Mẫn Diệp.
Người khác có lẽ không biết, cô chính là một nhà tiên tri, vì cô là người đã đọc hết toàn bộ văn, quả nhiên không cần quá rõ ràng về những thăng trầm trong kinh nghiệm sống của người trước mặt!
Một câu khái quát, chính là cả đời ông giải thích hoàn toàn được câu: "Lãng tử quay đầu quý hơn vàng." *
*Ở đây có nghĩa là: Biết nhận lỗi là tốt.
Khi còn trẻ, ông ta đã bất khả chiến bại ở Lạc thành, là khách quen thường xuyên lui tới các sòng bạc ngầm của các quán bar lớn, khi thanh niên trong gia cảnh sa sút, bị buộc tiếp nhận công ty vận chuyển Nhân Phong rách nát, tình cờ ông lật ngược tình thế và cải tổ chính sách nội bộ của doanh nghiệp để phát triển như vũ bão.
Tại thị trường mới, Nhân Phong đã trở thành một doanh nghiệp đa quốc gia có tiếng trên thế giới.
Và một người quan trọng đã giúp ông ta vực dậy trong thời kỳ suy thoái là cha của nhân vật chính, Quý Viễn Đạo.
Cũng giống như ngày hôm nay, một cách tình cờ, Du Mẫn Nghiệp tuyệt vọng đã đến gặp người đứng đầu Quý Viễn Đạo, mặc dù Quý Viễn Đạo lúc đó cũng đang trong thời kỳ vỡ vốn nhưng không hiểu sao ông ta không màng đến toàn thể hội đồng quản trị phản đối, tự mình đi đầu tư vào công ty vận chuyển hàng hóa Nhân Phong đang gặp nguy cơ cận kề với cái chết.
Du Mẫn Nghiệp là người ngày thường có chút lăn lộn, nhưng ông ấy có một tính cách cực kỳ tốt đó là tri ân báo đáp.
Sau khi ông ta cứu được Nhân Phong, liền đi đền đáp công ơn này lên người Quý Nhã Nam.
Từ việc nữ nhân vật chính thiếu hiểu biết bước vào vòng kinh doanh này, đến cuối cùng trở thành nữ hoàng kinh doanh bắt kịp với nam chính, gần như được Du Mẫn Nghiệp một tay đẩy lên đỉnh kim tự tháp.
Trong các tác phẩm của tác giả, vai trò của Du Mẫn Nghiệp đóng vai trò tương đương với một người mở đường vô hình cho nhân vật nữ chính, giúp cô ấy thoát khỏi những bế tắc trong cuộc sống của mình.
Kể từ khi biết mình xuyên vào cuốn sách ngôn tình này, Kỷ Cửu luôn ghi nhớ tình tiết trong cuốn sách, cuối cùng có thể nhớ gần hết tình tiết dựa trên một phần của cốt truyện, cho nên khi nghe Du Mẫn Nghiệp nói hai chữ "Nhân Phong", cô liền biết rõ con át chủ bài của cốt truyện đã xuất hiện.
Chỉ là đối với chuyện này của Du Mẫn Nghiệp, cô vẫn không thể hình dung ra điều duy nhất mà cô không thể đoán ra được, đó là thời điểm Du Mẫn Nghiệp xuất hiện.. còn quá sớm!
Theo cốt truyện ban đầu, sự phá sản của Nhân Phong phải ít nhất một tháng sau sinh nhật lần thứ sáu của Quý Nhã Nam, nhưng năm nay cô ấy mới có bốn tuổi..
Có lẽ nào mạch truyện chính bỏ qua hai năm giữa?
Kỷ Cửu: . Mẹ kiếp!
Cái đầu nhỏ bé của Kỷ Cửu hoàn toàn chết lặng, khuôn mặt trắng trẻo và mềm mại của cô bị kéo thành một cục thịt, cô bàng hoàng cảm thấy ngọn lửa hy vọng vừa mới bùng cháy đã bị dội ngay vào một xô nước đá, lạnh quá a, lạnh quá a!
* * *
Bên này, Tiểu Kỷ Cửu trông buồn bã, đầu kia, Đường Tâm Nghiên đợi ở quầy rất lâu mà không thấy chồng, bà không kiên nhẫn, trong lòng lo lắng, nhưng đứa con gái bên cạnh cũng cần sự chăm sóc, nên bà không thể bỏ đi.
Cuối cùng, khi bà ấy đang chực chờ trong vô vọng, Du Mẫn Nghiệp nhếch miệng cười quay về.
Đường Tâm Nghiên liếc mắt nhìn một cái, liền doán được tình của chồng: "Mẫn Nghiệp?"
Giữa vợ chồng không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đối phương muốn hỏi gì.
Nỗi phiền muộn tích tụ giữa hai hàng lông mày của Du Mẫn Nghiệp mấy tháng nay biến mất, ông nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân mà ông yêu nhất trên đời này, tâm trạng càng vui hơn, không quan tâm đến dư luận, ông trực tiếp hôn lên mặt Đường Tâm Nghiên rồi quay đầu hôn con gái nhỏ Du Tinh Tinh: "Vợ à, thứ bảy này mang Tinh Tinh đến biệt thự Kỷ gia chơi một lúc đi."
Đường Tâm Nghiên sủng sốt, một lúc sau, vui vẻ cười nói: "Được."
* * *
Kỷ Cửu sau đó không đi đến khu vực thứ ba theo thứ tự mà đi thẳng đến khu vực thứ tư - khu vực khó nhất.
Thật tình cờ, Tiểu Ôn Mặc cũng ở đây.
Cậu ta đang dùng sức cố gắng chen vào đám đông đến chỗ kiểm tra.
Tiếc là người kia quá nhỏ và sức ít, một lúc sau đã bị người lớn đã dùng mông đụng trúng đẩy Duang* ra, đi được vài bước, Duang lại ngồi ở trên mặt đất.
*Duang (đọc là Toang) là một từ mới tiếng Trung đã trở thành một từ mới được lan truyền mặc dù ý nghĩa của nó là không rõ ràng. Nó đã trở thành một hashtag phổ biến trên Sina Weibovới hơn 8.000.000 đề cập đến đầu tháng 3 năm 2015. Chữ này gồm chữ Thành đứng trên chữ Long.
Chữ Duang không tồn tại trong bất kỳ từ điển tiếng Trung nào và không được mã hóa trong Unicode, nhưng đã được tạo ra từ hai chữ sử dụng cho tên sân khấu tiếng Trung Jackie Chan , Thành Long (Trung văn giản thể: 成龙; Trung văn phồn thể: 成龍; bính âm: Chéng Lóng, có nghĩa là "trở thành một con rồng"), xếp chồng lên nhau. (Wikipedia).
Nguyễn Tĩnh Hảo không đành lòng, vội vàng chạy tới bế đứa nhỏ lên, nhẹ nhàng xoa xoa cái mông của cậu bé: "Ôn Mặc, ngã có đau không?"
Tiểu Ôn Mặc nhìn thấy có người tới, là mẹ của búp bê Tây Dương, cậu mím môi, lập tức muốn khóc, nhưng khi cậu liếc nhìn về phía sau lưng thấy có hai cha con búp bê Tây Dương, cậu đem nước mắt sắp tràn ra trở ngược vào trong.
Mẹ nói tuyệt đối không được rơi nước mắt trước búp bê Tây Dương, nếu để cho người cha hung dữ của búp bê Tây Dương nhìn thấy, về sau ông ta sẽ không cho cậu bắt tay búp bê Tây Dương.
Tiểu Ôn Mặc cố nén nước mắt, nở ra một nụ cười: "Không đau."
Nói câu này với thanh âm vô cùng lớn, cậu còn hận không thể hét lớn vào trong tai của Kỷ Lang Thiên.
Nguyễn Tĩnh Hảo bị vẻ mặt muốn khóc của cậu bé có chút buồn cười: "Ừ, ừ, dì biết Ôn Mặc là nam tử hán, kiên cường nhất."
Tiểu Ôn Mặc kiêu ngạo nói: "Đúng! Cho nên đợi lát nữa con có thể bảo vệ cho Tiểu Cửu á."
Trò chơi kế tiếp nguy hiểm như vậy, cậu nhất định phải cố gắng bảo vệ búp bê Tây Dương đến cuối cùng, mang búp bê Tây Dương đi nhận thưởng.
Kỷ Lang Thiên nghiến răng nghiến lợi quay đầu đi: "..."
Quay đầu lại nhìn hồ nước nhân tạo lấp lánh, cấu trúc trò chơi khổng lồ đã được thiết lập, khắp nơi đều có lưới và dây thừng dày đặc, trông rất nguy hiểm.
Trò chơi này chủ yếu phỏng theo "Con đường dũng cảm", cái giá lớn nhất mà Ban Mai bỏ ra lần này là bố trí khu hồ nhân tạo đầy tính mạo hiểm.
Đầu tiên, dùng một mảnh lưới che toàn bộ hồ nhân tạo để tránh trẻ rơi xuống hồ bị thương, sau đó dùng gỗ và lưới xếp nhiều tầng trên đó, trang bị các phương tiện bảo vệ an toàn nhất, đề phòng mọi trường hợp. Mười nhân viên cứu thương chuyên nghiệp túc trực bên hồ, sẵn sàng ứng cứu.
Phần quan trọng nhất của khu vực này cần được trẻ hoàn thành một cách độc lập, điều này không chỉ kiểm tra lòng can đảm của trẻ mà còn kiểm tra khả năng tư duy của trẻ.
Vì một cấp độ nhỏ duy nhất có một khu vực trả lời nên chỉ có câu hỏi đúng mới có thể được thử thách trong cấp độ tiếp theo. Những câu trả lời sai sẽ được nhân viên mang trả lại.
Vì có nhiều cấp độ, độ khó trả lời câu hỏi tăng dần nên phần thưởng được trao sau khi hoàn thành các cấp độ cũng tăng lên tương ứng. Bọn trẻ hoàn thành tất cả các thẻ và trả lời đúng câu hỏi có thể nhận được tối đa bảy trăm xu trò chơi.
Phần thưởng trực tiếp đè bẹp rất nhiều trò chơi.
Tiểu Kỷ Cửu khá hứng thú với trò chơi lớn như vậy, nghĩ đến việc mình sẽ một tay lật tung một đám đầu củ cải, cô không khỏi hưng phấn dậm chân, chuẩn bị động thủ.
Tiểu Ôn Mặc vặn người ngã xuống đất rời khỏi vòng tay của Nguyễn Tĩnh Hảo, tung ta tung tăng tiến đến bên cạnh Kỷ Cửu, vỗ vào ngực cùng với lời thề son sắt mà đảm bảo: "Tiểu Cửu, cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu!"
Tiểu Kỷ Cửu nghi ngờ liếc cậu một cái: ".. Ờ"
Trong lòng cảm thấy có điềm xấu xuất hiện càng ngày càng tiến đến gần..
Đằng này, Nguyễn Tĩnh Hảo bối rối đi tới: "Ôn Mặc, cha và mẹ của con đâu?" Bà nhìn xung quanh, không tìm thấy vợ chồng Ôn Kế Trần, hai vợ chồng này không có khả năng vứt bỏ con trai mình đâu, đúng không?
Ôn Mặc chỉ về phía đối diện hồ: "Bọn họ giúp con đi ra hồ đối diện kiểm tra, bên kia ba mẹ cũng có hạng mục khiêu chiến."
"Vậy tại sao con không đi thi đấu? Tại sao con lại chen chúc trong trạm kiểm soát?"
Ôn Mặc nhìn Kỷ Cửu nói: "Con chờ Tiểu Cửu cùng nhau đi. Vừa rồi trên đường nhìn thấy, liền biết chú và dì chuẩn bị mang theo Tiểu Cửu, nên liền ở chỗ này chờ!"
Nguyễn Tĩnh Hảo không nhịn được bật cười.
Trong hoàn cảnh này, cảnh xuân này, mặt hồ phía xa trong xanh, ngược sáng, trai gái đầy tính trẻ con, ồn ào, nhưng rất tình cảm.
Cô không khỏi liên tưởng đến bài thơ của Lý Bạch: Lang kỵ trúc mã tới, vòng giường lộng thanh mai. *
*Là một bài thơ trong tập thơ "Hai bài thơ của Chang Gan Xing" của Li Bai, một nhà thơ đời Đường. "Quanh giường" có câu "Lang cưỡi ngựa tre đi tới", nghĩa là chàng trai cưỡi ngựa tre đi ngang, quanh lề đường có mận gấp Chikuma. Tôi muốn gấp hoa mận trước cửa, nhưng cao quá không gấp được. Ngoài ra, còn có tiểu thuyết đương đại Vòng quanh giường làm mận xanh (Baidu).
Đại khái.. nói là như thế.