Cùng với tiếng nhạc du dương cuối cùng của tiếng chuông tan học, ngày đầu tiên đi học ở trường mẫu giáo gà bay chó sủa* của Tiểu Kỷ Cửu đã kết thúc một cách hoàn hảo.
*Gà bay chó sủa là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là dọa gà bay và dọa chó nhảy xung quanh. Nó được mô tả là hoảng loạn và hỗn loạn.
Ban ngày của đầu xuân không tính là dài, tia nắng lúc bốn giờ rưỡi ôn hòa yếu ớt, không hề chói mắt, bầu trời ngoại ô Lạc thành còn tối tăm hơn cả trung tâm thành phố rất nhiều.
Hoàng hôn đỏ rực bất động ở chân trời, giống như một bình mực nhiễm hồng bắn ra từ từ nhuộm màu cả thành đô thị với nhiều nhà cao tầng.
Ngay tại lối vào bãi đậu xe của trường mẫu giáo Ban Mai đã trở nên đông đúc trở lại vì giờ tan học.
Hàng trăm chiếc ô tô hạng sang chiếm hết chỗ trống, thậm chí những ngã tư để đi ra ngoài cũng bị tắc nghẽn.
Khi tan học, quy định ở trường là phải tận mắt nhìn thấy phụ huynh rồi mới có thể giao con, hoặc nếu phụ huynh không rảnh đón con thì có thể phái người khác tới nhưng phải báo trước cho giáo viên.
Tiểu Kỷ Cửu ngồi ở trên băng ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi đợi cô giáo gọi tên mình, hết giờ này đến phút khác, đã có ba đứa trẻ trong lớp được đi về rồi.
"Diệp Nhược Vũ."
Kỷ Cửu nhìn cô gái thắt bím mặc một chiếc áo khoác đệm bông màu xanh lam đang nhảy nhót tung tăng đi về phía cha mẹ mình, thầm đếm đến bốn.
Vài giây sau, cô Viên ở bên cạnh cửa kêu: "Kỷ Cửu."
Kỷ Cửu theo bản năng hướng ra ngoài cửa nhìn ra, Kỷ Lang Thiên mặc một bộ vest đen được làm thủ công, cao ráo đứng im lặng trong đám đông cách đó không xa mỉm cười, ông rất yên tĩnh, lịch lãm và hiên ngang.
Kỷ Cửu nhìn cha mình rồi cười đáp lại, từ trong tủ lấy ra một chiếc ba lô nhỏ màu hồng phấn, đi cộp cộp cộp chuẩn bị ra ngoài cửa, đi được vài bước đã bị một người đột nhiên túm chặt góc áo.
Cô không rõ nguyên do, cô nhìn theo hướng cánh tay đang níu mình, có một bàn tay mũm mĩm quen thuộc, liền nhìn thấy tiểu đậu đỏ Ôn Mặc đang cầm trò chơi ghép hình mà cậu đã chơi trong phòng trực ban hồi chiều, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Ôn Mặc có chút thẹn thùng, có thể thấy được vành tai chậm rãi biến thành màu hồng hồng, cậu chần chừ một lúc.
Cô giáo đứng ngoài cửa lại gọi tên Kỷ Cửu một lần nữa, cậu biết không còn nhiều thời gian nên không thể chần chừ nữa.
Nhất quyết đem tiểu trò chơi ghép hình của giáo viên trực bạn đưa cho cậu hồi chiều nâng lên trước mắt Kỷ Cửu, ánh mắt sáng ngời mang theo sự kỳ vọng: "Trò chơi ghép hình.. tặng cho cậu."
Tiểu Kỷ Cửu: "..."
Sau khi giải quyết công việc của công ty ở bên ngoài, Kỷ Lang Thiên, người cha già đặc biệt đến đón tiểu bảo bối: "..."
Kỷ Lang Thiên nghiến chặt răng, giả vờ bình tĩnh đứng ở trước cửa, quan sát nhất cử nhất động của con gái và bạn bè, núi lửa nhỏ trong lòng ông bốc lửa lên, thằng khốn nạn đó ở đâu ra? Trước mặt lão tử còn dám động tay động chân?
Sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, Kỷ Lang Thiên ngoài ý muốn phát hiện cậu nhóc dụ dỗ con gái mình khá quen mắt. Cân nhắc kỹ lưỡng một lần nữa, ông chợt nhận ra tên tiểu tử mặt đẹp như khuôn mặt lam nhan họa thủy* này không phải là đứa con duy nhất của lão đại nhà họ Ôn mà ông đã từng gặp qua khi ăn Tết Nguyên Đán sao?
*Lam nhan họa thủy: Cũng giống như câu "hồng nhan họa thủy", nhưng 'lam nhan' là chỉ đàn ông, còn 'hồng nhan' chỉ người phụ nữ; đều mang ý nghĩa người có sắc đẹp thường gây ra tai họa.
Trong lúc nhất thời, Kỷ Lang Thiên tâm tình càng lúc càng phức tạp hơn.
Con gái mới bốn tuổi, đang ở độ tuổi chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên liền có con heo con ngu muội chọc chọc nhìn chằm chằm, có duy nhất một đứa con gái trưởng thành trong Kỷ gia, chỉ sợ các ca ca thế hệ tiếp theo đều muốn có được mới có thể bảo vệ cho "củ cải trắng" nhà mình.
Lão phụ thân đứng ở ngoài cửa với khuôn mặt đầy u sầu, Tiểu Kỷ Cửu ở bên trong cánh cửa cũng vạn phần phát điên.
Nếu cô không nhận cái trò chơi ghép hình này, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ làm lòng tự trọng của Tiểu Ôn Mặc sẽ bị tổn thương.
Nhưng mà, cô gật đầu đồng ý, cô cũng sẽ tự mình chuốc lấy phiền phức a.
Trong một hoàn cảnh của một ngày ngắn ngủi, cô gần như có thể chắc chắn rằng, nam chủ biến thái lúc còn nhỏ trong nguyên văn của tác giả căn bản chính là thuốc cao bôi trên da chó* dính người a! Ngộ nhỡ mà dính phải, so với công dụng của keo 502 còn khó gỡ ra hơn.
*Thuốc cao bối trên da chó: Lang băm; hàng bịp; huênh hoang khoác lác.
Còn hơn chục đứa trong lớp chín nhỏ chưa ra về, lúc này cả đám đồng loạt quay đầu nhìn chăm chú hai người, từng đứa một hoàn thiện vai diễn "Ăn dưa quần chúng". *
*Ăn dưa quần chúng: Là một thuật ngữ trên mạng. Trong các diễn đàn trực tuyến, mọi người đăng bài để thảo luận về các vấn đề, và thường có rất nhiều người xếp hàng để đăng, hoặc bày tỏ ý kiến, hoặc nói chuyện phiếm không có lề. Năm 2016, một số người gọi những cư dân mạng bình thường "không nói mà chỉ xem" là "người ăn dưa bở", dùng để thể hiện trạng thái không quan tâm đến bản thân, không bày tỏ quan điểm và chỉ đứng nhìn. (Baidu).
Nhìn lại Tiểu Ôn Mặc, cậu chống tay và nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc rất có ý bướng bỉnh.
Tiểu Kỷ Cửu bị nam chính ngây thơ chọc tức đến đau gan như vậy, hết lần này đến lần khác vẫn không hề biết gì, gọi là không biết thì không có tội, làm cho cô không tìm được lý do trực tiếp chửi bới.
"Kỷ Cửu?" Tiểu Ôn Mặc hết sức cẩn thận mà lên tiếng.
Kỷ Cửu: "..."
Kỷ Cửu nắm tay lại thật chặt, rối rắm mà cắn môi dưới.
Sau một lúc lâu..
Tâm hung ác của anh hùng Kỷ bị buộc đi lên Lương Sơn, trong lòng thầm chảy nước mắt thắp cho mình một ngọn nến, sau đó nhắm mắt lại cầm lấy bức tranh ghép hình, nói cảm ơn với tốc độ cực nhanh, xoay người bỏ chạy.
Bóng dáng nhỏ nhắn giống như một con thỏ con hốt hoảng chạy trốn.
Mà ở tại chỗ, Ôn Mặc phát ngốc chậm rãi cong miệng cười.
* * *
Kỷ Lang Thiên nắm tay con gái đi vào trong xe, dịu dàng giúp cô tháo ba lô trên vai xuống.
Chiếc Lincoln màu đen phóng nhanh như bay dọc theo đại lộ, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vội vàng lướt qua chỉ thấy được dư ảnh, trong xe yên tĩnh một lúc lâu, Kỷ Lang Thiên đã cố gắng mấy lần, nhưng không kìm được, giọng điệu ngập ngừng nói: "Tiểu Cửu, cảm giác ngày đầu tiên đi nhà trẻ như thế nào?"
Tiểu Kỷ Cửu mỉm cười ngọt ngào: "Cũng không tệ lắm."
Được xưng là Kỷ đại Boss CEO của tập đoàn Kỷ thị từ trước đến nay, đã bị cô con gái trắng trẻo và mềm mại của mình biến trái tim thành vũng nước, vui vẻ hạnh phúc như đứa trẻ nhỏ nặng ba trăm cân*: "Ừm, công chúa nhỏ của ba là tuyệt nhất."
*Ba trăm cân = 150kg.
Hoàn toàn quên mất tên tiểu tử thúi lúc nãy dụ dỗ con gái mình.
Trở về biệt thự Kỷ gia, mùi hương đồ ăn từ trong nhà bếp bay phảng phất ra tới cổng chính.
Mũi Kỷ Cửu ngửi ngửi, phát hiện có vài mùi hương dường như là của món sườn xào chua ngọt và canh đầu cá đậu phụ mà cô yêu thích nhất, ngay lập tức bụng kêu thầm lên một tiếng, nhanh chóng thay giày chạy đến trước cửa nhà bếp trông ngóng, nhìn vào trong nồi, hơi nóng tỏa ra bất chấp trong con ngươi.
Đầu bếp đang chuyên tâm nấu ăn ở trong nhà bếp, phải mất một lúc khá lâu đầu bếp mới chú ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ hồn nhiên ở phía sau cánh cửa, nhìn thấy dáng vẻ ứa nước miếng của cô, mỉm cười gắp một viên thịt chiên rồi đi tới: "Cửu tiểu thư, tan học rồi á."
Kỹ năng thủ công của đầu bếp Kỷ gia cực kỳ giỏi, là một đầu bếp kỳ cựu hàng chục năm, làm việc cho gia đình họ Kỷ, từ khi Kỷ Lang Thiên còn nhỏ đã ăn cơm chính tay ông ta nấu.
Sau khi Kỷ Cửu xuyên qua cuốn sách, ngoài những người thân của mình và Tiểu Kim Mao, cô yêu nhất chính là tay nghề của đầu bếp Kỷ gia. Đối với một tín đồ ẩm thực (ham ăn) mà nói, không có gì hạnh phúc hơn khi được gặp một đầu bếp giỏi.
Chỗ đầu chiếc đũa thon dài là những viên thịt nhỏ được bọc trong lớp vỏ bánh có màu vàng ươm như những viên thịt nhỏ vàng tươi, ở xa đều có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, hấp dẫn.
Con sâu tham ăn trong bụng Tiểu Kỷ Cửu bị đánh thức, cô há to miệng chỉ vào viên thịt nhỏ một tiếng "A", đầu bếp hiểu ý cười, làm nguội viên thịt nhỏ rồi đưa vào miệng cô.
Cắn xuống một miếng, lớp bột chiên giòn bên ngoài hơi dính nhưng không hề dính tay, phần thịt bọc bên ngoài có nước súp thơm ngon, nóng hổi, Tiểu Kỷ Cửu nhai vài miếng rồi nuốt vào bụng, rất lâu sau, môi và răng vẫn còn lưu hương thơm của món ăn.
"Ngon không?" Đầu bếp nhìn thấy biểu hiện của tiểu ham ăn, không nhịn được mà bật cười.
Trong toàn bộ Kỷ gia, ông thích nhất là Cửu tiểu thư này, có tính cách hoạt bát và vui vẻ, nói chuyện ngọt ngào, lớn lên vẫn là có khuôn mặt tiểu phúc oa, cười lên vô cùng dễ chịu, đặc biệt là những ông già như ông, ước gì được ôm trộm về nhà nuôi dưỡng mấy ngày.
Tiểu Kỷ Cửu hưng phấn tại chỗ dậm chân xoay một vòng, cao giọng khen ngợi: "Ngon đến mức muốn bay lên trời."
Cô liếc nhìn những chiếc dĩa khác trên bàn, và tự nhủ vơi lòng mình rằng trở thành một con bọ vô tư có mục tiêu chính là đồ ăn.
Thành quả lao động của cô được khen ngợi, đầu bếp tâm tâm tình sung sướng, lại lấy một miếng cánh gà chiên Coca bỏ vào trong bát, còn đem bộ đồ ăn độc quyền của Tiểu Kỷ Cửu đưa cho cô: "Cửu tiểu thư, ăn trước mấy miếng lót dạ, một hồi lâu nữa mới bắt đầu bữa ăn!"
Tiểu Kỷ Cửu hài lòng mà ôm lấy cánh gà đi trước.
Trong phòng khách, lão thái thái vừa từ trên lầu đi xuống, vốn dĩ bà muốn đón đứa cháu gái vừa mừng rỡ trở về từ trường mẫu giáo về nhà.
Kết quả tìm kiếm nửa ngày ở cửa vẫn không thấy bóng người, nhìn theo ngón tay chỉ hướng của Kỷ Lang Thiên, thấy ở cửa phòng bếp, một đứa bé gái béo lùn chắc nịch chổng mông nhìn vào trong bếp, sau đó ngồi ăn cùng đầu bếp.
Lão thái thái bất lực lắc đầu, đành phải ngồi trong phòng khách chờ đợi tiểu tham ăn kia ăn xong.
Qua hơn mười phút, tiểu tham ăn vui sướng mang chiến quả* của mình ra tới, lão thái thái nhìn cô bé vẫy vẫy tay, Tiểu Kỷ Cửu gặm cánh gà trong miệng mà chạy tới:
"Bà nội."
*Chiến quả: Kết quả của trận chiến.
"Tiểu Cửu, đầu bếp làm cho con ăn cái gì vậy? Mà ăn đến vui vẻ như vậy?"
Kỷ Cửu nghĩ đến mấy viên thịt mình ăn khi nãy, chưa gì đã thèm, cất giọng: "Viên thịt nhỏ, ăn siêu cấp ngon luôn, bên ngoài giòn giòn, bên trong có nước sốt, mềm mại. Sau đó, đầu bếp còn gắp cho con một cái cánh gà, cũng siêu cấp ngon luôn. Hạnh phúc quá a! Tiểu Cửu hạnh phúc đến muốn chảy nước miếng."
Tiểu phúc oa vui mừng quá độ, trên mặt có rất nhiều thịt, cô tung tăng nhảy nhót, hai má đồng thời theo sự tác động mà run lên mấy cái.
Lão phu nhân nhìn cô với ánh mắt thích thú, đem cô ôm vào lòng hôn mấy cái, mỗi một cái hôn đều hiện lên sự chiều chuộng.
Tiểu Kỷ Cửu ăn vạ trong lòng của lão thái thái, cô làm nũng, bên chân bỗng nhiên bị một thứ tròn tròn cọ cọ, cúi đầu, con chó con có lông mịn màng phun ra cái lưỡi mềm mại màu hồng phấn, cái đuôi nhanh chóng lắc lư, miệng lè lưỡi hoan nghênh cô chủ nhỏ về nhà.
Kỷ Cửu ngồi xổm xuống gãi cằm cho Tiểu Kim Mao, nó nheo mắt một cách thoải mái để tận hưởng sự mát xa tiên tiến của cô chủ nhỏ.
Tiểu Kim Mao bỗng dưng cảm giác có bàn tay nhỏ gãi gãi cằm mình, nó mơ hồ mà mở mắt nhìn, phát hiện cô chủ nhỏ bình tĩnh nhìn chằm chằm mình, ánh mắt hiện rõ sự thích thú.
Kỷ Cửu gãi cho chú chó với tuần suất ngày càng chậm lại, suy nghĩ lung tung, cô thấp giọng hỏi: "Bà nội, có thể đổi cho cháu một trường mầm non khác được không?"
Lão thái thái bối rối trước câu hỏi của cô.
Tiểu Cửu làm thế nào mà có ý nghĩ này? Không nên vô duyên vô cớ a.. Chẳng lẽ là.. hôm nay ở trong trường đã gặp phải chuyện gì?
Bà bình tĩnh hỏi: "Tại sao Tiểu Cửu lại muốn đổi trường mẫu giác khác? Trường này không tốt sao?"
"Trường rất tốt, giáo viên và bạn bè cũng đều tốt." Kỷ Cửu khó xử, vắt hết óc suy nghĩ không nghĩ ra lý do thích hợp, chẳng lẽ phải nói cho bà nội biết, có một người bên trong ngôi trường đó sau này lớn lên sẽ giết chết cô?
Lão thái thái không đem cô đến viện nghiên cứu giải phẫu mới là lạ.
Lão phu nhân đã lâu trên chiến trường, rất có kinh nghiệm sa trường, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy cô muốn nói gì nhưng lại thôi, con bé chỉ là đang tùy hứng, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Cửu, không thể tùy hứng."
Kỷ Cửu đoán chắc sẽ có kết quả này mà, thở dốc há mồm tranh thủ muốn lên tiếng lại, chưa kịp nói một lời, lão thái thái là người không nói hai lời, đã bày ra chiêu độc nhất vô nhị: "Cháu muốn đổi cũng được, đem con vật nhỏ này quăng ra bên ngoài, thì bà cho phép cháu đổi."
Vừa nói, lão thái thái vừa đá con chó con ngây thơ đang ngồi trên ghế sô pha.
Tiểu Kỷ Cửu nhìn Tiểu Kim Mao đáng thương, không nói nên lời nhìn trời: . Lão thái thái này thật khó tính..
Chỉ số IQ của Tiểu Kim Mao luôn là một trong những chỉ số IQ cao nhất trong thế giới loài chó. Dù mới được vài tháng tuổi nhưng nó đã có thể hiểu một cách mơ hồ những gì mọi người nói. Chỉ cần thoáng nhìn qua đôi mày cau có của lão thái thái, Tiểu Kim Mao nhỏ bé cũng hiểu rõ.
Nó trợn đôi mắt tròn như hai viên trân châu đen, mặt của tiểu cẩu đột nhiên lộ ra thần sắc khó tin, nó nhìn lão thái thái, rồi nhìn cô chủ nhỏ đang thật sự trầm tư suy nghĩ, móng vuốt gào gào dưới sàn nhà, kêu một tiếng gào lớn: "Gâu gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"
Mặc dù Tiểu Kỷ Cửu không thể hiểu được Tiểu Kim Mao nói gì, nhưng cô có lòng thông minh sắc xảo, có thể giải thích được ý mà Tiểu Kim Mao muốn biểu đạt: Chết tiệt! Sĩ quang xẻng*! Bà không thể vô tình như vậy được.
*Sĩ quan xẻng: Dùng để chỉ những người xúc phân cho chó và mèo. Những người yêu mèo tự so sánh mình với một sĩ quan xẻng, thể hiện không khí hài hước. Chủ yếu dùng để chỉ những người nuôi chó mèo, chỉ bởi người dân để dọn dẹp phân của họ, theo thời gian, mọi người đã trở thành nhân viên xúc phân của chính mình. Đây là một cách để những người yêu chó giải trí. (Baidu).
Tiểu Kỷ Cửu thất vọng mà thở dài, cô đành phải thôi không nghĩ nữa, nam chính biến thái còn chưa trưởng thành, hơn nữa Tiểu Ôn Mặc kia hiện giờ có chỉ số IQ cảm động lòng người, trước mắt vẫn còn có thể khống chế được.
Mặt khác, chờ đến thời khắc mà cô lớn lên, có thể chính mình tự làm chủ rồi bàn sau vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có việc, nên chỉ có thể làm một chương, ngày mai sẽ có hai chương! Bắt tay!
Editor: Lượt bỏ 3000 từ tâm sự của tác giả, không liên quan đến truyện đâu nên yên tâm nha các bạn.