Chỉ tiếc là, cả ngày hôm đó chẳng hề đạt được kết quả mà nàng mong muốn
Ngày kế tiếp, rồi lại một ngày nữa,cũng không phải kết quả mà nàng muốn
Vô số lần uống thuốc, bệnh tình trằn trọc lặp lại,vẫn không thấy ai đến
Cứ thế đã hơn nửa tháng
Trơ mắt nhìn Tố Nguyệt nhân lúc nàng bị bệnh, chuyển nàng tới Dạ Lan điện. Dạ Lan điện này cũng giống như lãnh cung của cung phi vậy, các cung nữ bệnh lâu không khỏi đều được chuyển tới đây, tự sinh tự diệt, không để cung nữ đem bệnh tật xui xẻo lây cho chủ tử
Người ta nói, sai một ly đi một dặm,có thể hình dung câu nói đó bằng tình cảnh của Phù Lạc lúc này
Khổ nhục kế xem ra cũng thất bại, lại còn làm nàng mất đi mọi hy vọng
Côn Dụ điện
Long Hiên đế nhìn thị nữ mới mà Vạn Toàn đưa đến.
"Vô Tâm đâu?"
"Vô Tâm bệnh lâu không khỏi, Thái y viện sợ ảnh hưởng tới Hoàng Thượng, cho nên, Tố Nguyệt chuyển nàng đến Dạ Lan điện." Vạn Toàn cúi đầu đáp trả.
"Bệnh lâu không khỏi?" Long Hiên đế thấp giọng hỏi, "Không truyền Thái y sao?"
Long hiên đế lập tức ý thức được mình vừa lỡ lời, một cung nữ bị bệnh vốn dĩ không có tư cách truyền Thái y, bình thường sợ là ngay cả y nữ cũng không thể truyền tới
"Hồi Hoàng Thượng,đã truyền y nữ, nhưng không thấy có gì tiến triển”
Long Hiên đế đứng bật dậy: "Vạn Toàn,thật uổng công ngươi theo trẫm hai mươi năm."
Hắn suất khí tiêu sái đi ra ngoài, để Vạn Toàn ở phía sau một mình ủy khuất.
Cho quy cho pháp,một thái giám như hắn sao dám tự tiện quyết định, truyền Thái y tới bắt mạch cho một cung nữ chứ. Vô Tâm bị bệnh đã nhiều ngày như vậy, Hoàng Thượng cũng không hỏi đến, bệnh tình của nàng cũng không có chuyển biến tốt,hắn làm theo cung quy, đem nàng tới Dạ Lan điện cũng có gì đáng trách đâu
Dạ Lan điện cũng không rách nát như Phù Lạc tưởng tượng.Nơi này mỗi cành cây ngọn cỏ đều tràn đầy sinh mệnh,trên của sổ giấy là nhiều lớp chắp vá,trong phòng tuy rằng trống trải, nhưng rất yên tĩnh
Phù Lạc nghĩ tới những cung nữ trước kia từng ở đây, các nàng ấy nhất định cũng chưa từng từ bỏ hy vọng,luôn mong muốn sẽ được trở lại nơi chốn phồn hoa kia
Vén rèm lên, Phù Lạc cố gắng hết sức xách một chậu nước trong viện, bắt đầu quét tước vệ sinh, cho dù hoàn cảnh có ác nghiệt đến thế nào,nàng cũng hy vọng có thể sống chết ở một nơi thật sạch sẽ
Bệnh tình của nàng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cố ý không uống thuốc.Ở hiện đại, ai mà chẳng thường xuyên bị cảm chứ. Nếu không phải nàng có chút kinh nghiệm thì khẳng định sớm đi nửa cái mạng rồi,giờ chỉ phải chịu khổ nhọc một chút
Đêm lạnh như băng.
Phù Lạc quỳ gối ngồi, hai tay ôm đầu gối,hai chân co lên,nhìn mặt trăng trên trời cao.
Mặt trời, bất cứ lúc nào nhìn đều khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Còn mặt trăng,khi tâm tình tốt mà ngắm nhìn, sẽ cảm thấy nó vô cùng nhẹ nhàng,khi tâm tình xấu mà ngắm nhìn,sẽ thấy nó lạnh lẽo.
Lúc này Phù Lạc thấy nó lạnh như băng.
“Thiên lý cộng thiền quyên” [*Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng]…không biết ánh trăng của một thời ấy liệu có phải là ánh trăng trước mắt này không?
Trong mơ hồ, nàng cảm thấy ánh trăng phảng phất hình ảnh của cha mẹ già
Phù Lạc nhón chân, đi trên tuyết, muốn nhìn cho rõ ánh trăng kia
Và để chính nàng có thể hoàn toàn từ bỏ Long Hiên đế
Hắn, không có trái tim...
Nếu như có trái tim, thì cũng là trái tim bị thiên ti vạn lũ [*Ngàn mối vướng bận]che lấp,chẳng thể nhìn rõ hình dáng thật của nó
Thế nhưng thứ mà giờ nàng muốn lại là trái tim của hắn,
Chỉ cần một câu nói….
Hắn không hề biết rằng, chỉ cần một câu thôi, có thể làm cho người khác đạt được hạnh phúc rất lớn,thế nhưng hắn lại luôn kiệm lời.
Nàng thật không hiểu sao mình lại thất bại hoàn toàn như thế này
Là vì quá mức tự tin sao?
Vì khổ nhục kế không ăn thua sao?
Hay vì,nàng không ngốc nhưng kẻ địch lại rất giảo hoạt?
"Ngươi muốn chết sao?" Long Hiên đế nhìn nàng chân trần đứng dưới tuyết, bao nhiêu lời hay ý đẹp cùng những suy nghĩ tốt trong đầu đều hóa thành những lời này.
Cây khô gặp mùa xuân là gì chứ,đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là gì chứ,hi vọng là gì chứ, rốt cục lại là những lời này.
Có đôi khi những lời cay độc lại có hiệu quả hơn những câu nói ngọt ngào
Phù Lạc xoay người, nước mắt mênh mang nhìn hắn, tùy ý để hắn ôm nàng vào trong phòng.
Nhìn hắn đem bàn chân nàng nắm trong tay,dùng ống tay áo chà lau,nàng thấy lòng mình ấm áp.
Nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Trái tim ngày càng giá lạnh hơn.
Nàng nhớ tới một câu chuyện cổ tích.
Một con quỷ bị nhốt trong chai.
Sau khi người đánh cá cứu hắn,hắn đã nói:
"Một trăm năm đầu tiên, ta thề, nếu có ai tới cứu ta, ta sẽ cho hắn cả gia tài khổng lồ."
"Một trăm năm tiếp theo, ta thề, nếu ai có thể cứu ta,ta sẽ cho hắn trở thành bá chủ thế giới."
"Cuối cùng,sau một trăm năm nữa, ta thề, ai thả ta ra ngoài, ta sẽ báo đáp hắn thật tốt: Ta sẽ tự tay chấm dứt sinh mệnh của kẻ đó!"
Phù Lạc gắt gao ôm lấy thắt lưng Long Hiên đế.
Vừa khóc vừa nói: "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà, xin ngươi hãy cho ta về nhà ~~"
Đây là lần đầu tiên nàng gào khóc như thế, bởi vì tiếng khóc là tiếng lòng,nên nghe rất rõ.
"Nơi đây không phải nhà của ngươi sao?" Thanh âm của hắn tựa như từ trên trời truyền xuống
Phù Lạc ngẩng đầu, lắc lắc, không nói lời nào, nhưng nước mắt như mưa tuôn chảy.
Lại kêu khóc: "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà ~~"_Nàng vừa khóc vừa gào lên, không hề ra dáng một phu nhân chút nào.
Long Hiên đế mặc cho nàng cắn,dùng tay đấm,chân đá.
Khóc mệt,đánh mệt,nàng vừa nâng mắt lại trông thấy một ánh nhìn đầy đam mê
Tối nay,hắn càng có vẻ cực nóng, con ngươi như biến thành màu tím.
Khách quan mà nói,Phù Lạc giờ tuyệt đối không thể gọi là đẹp
Tóc rối bù,gương mặt xanh xao,trên mặt nước mắt nhem nhuốc, còn có cả nước mũi nữa.
Hắn dùng tay áo nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt phù lạc, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hồng phấn: "Mèo hoang nhỏ đã làm loạn đủ chưa?"
Cả đêm hôm ấy hai người giống như kẻ thù của nhau,điên cuồng…
Dùng câu “khoáng nam oán nữ” để hình dung cũng không ngoa
Cuối cùng, Phù Lạc cảm thấy Long Hiên đế ở trên giường có vẻ cũng có chút khuynh hướng thích chịu ngược,đương nhiên ngược người khác cũng là sở trường của hắn.
"Ta đang bị bệnh." Phù Lạc không lưu tình chút nào,cự tuyệt Long Hiên đế cầu hoan lần thứ hai.
Có lẽ vì lý do rất hợp lý,nên hắn rất nghe lời phối hợp làm một cái lò sưởi.
Người ở Kiền Nguyên điện sớm đã phát điên lên,vì Hoàng Thượng cư nhiên không ở tẩm cung.
Vạn Toàn gấp rút đến độ tìm khắp mọi nơi, cuối cùng cũng nhớ tới một chỗ.
Dạ Lan điện
"Hoàng Thượng, nên lâm triều thôi." Vạn Toàn để các thái giám khác lại, một mình đi vào nơi hoang phế này
Trong phòng hai người đều bừng tỉnh.
Long Hiên đế định xuống giường, lại bị Phù Lạc ngăn lại.
Cái này gọi là đặc quyền của nữ nhân, ngẫu nhiên tùy hứng sẽ tăng thêm mị lực nữ tính. Phù Lạc sau khi tỉnh lại,phát hiện trước đây mình tùy hứng quá ít
Đầu lưỡi khiêu khích liếm lên yết hầu của hắn,nàng phát hiện đây là nơi mẫn cảm nhất của hắn.
"Trẫm phải~~" Âm cuối bị Phù Lạc nuốt vào bụng.
"Ngươi không phải đang bệnh sao?" Long Hiên đế tươi cười,làm cho Phù Lạc cảm thấy kinh diễm.
"Bị bệnh thì không được ư?"
Trong lúc nhất thời, phong cảnh kiều diễm lại hiện lên,Vạn Toàn mặt đỏ tai hồng bước đi xa.
Long Hiên đế mười mấy năm qua,lần đầu tiên lâm triều muộn.
Mà còn muộn những một canh giờ…