Sau khi khuyên mẹ trở vềnhà, Tuần Tuần ở lại túc trực bên Giáo sư Tăng. Nhìn khuôn mặt mỗi ngày một hõmsâu xuống của bố dượng, Tuần Tuần rất khó có thể gợi lại rằng, ông đã từng làmột người có bước đi vững chãi, cử chỉ nho nhã, không biết lúc ấy có khi nàoông nghĩ mình sẽ ngã gục và hôn mê vào một ngày nào đó, thân thể ông trở thànhquân cờ trong ván cờ giữa những người thân của mình không nhỉ?
Buổi chiều, có một số họcsinh trong trường đến thăm Giáo sư Tăng, Tuần Tuần đang tiếp họ thì có chuôngđiện thoại di động, màn hình hiển thị số điện thoại lạ. Tuần Tuần nhấc máy, ởđầu dây bên kia vọng đến giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, đúng là TrìTrinh.
“Tôi biết ngay là mộtngười như cô sẽ không bao giờ dám để lỡ bất cứ cuộc gọi nào”, trong giọng nóicủa anh ta ẩn chứa vẻ cười cợt, ngay cả lời chào đầu tiên cũng không có, quenthuộc tới mức không thể hình dung nổi.
Tuần Tuần hỏi: “Anh lấysố điện thoại của tôi từ đâu vậy?”.
“Cô không cho tôi, chẳngnhẽ tôi lại không biết hỏi thăm?”
“Hỏi ai?”
“Mẹ chồng cô”, Trì Trinhđáp như lẽ đương nhiên, “Tôi nói có việc muốn trưng cầu ý kiến của cô, thế làbà ấy lập tức cho tôi ngay”.
Tuần Tuần nghe mà muốn téxỉu. Đúng là chỉ có những điều anh ta không nghĩ tới, chứ không có việc gì làanh không làm được.
“Tôi có thể hỏi anh, rốtcuộc anh muốn trưng cầu ý kiến gì ở tôi không?”
“Không có gì, tôi chỉmuốn hỏi tối hôm qua về muộn như vậy, Tạ Bằng Ninh có gây khó dễ gì cho côkhông?”
Anh ta nói với giọngtưởng như rất thật lòng. Tuần Tuần bước ra khỏi phòng bệnh, cố nén giọng: “Đừngcó vờ như không biết rằng tối hôm qua anh ta không trở về nhà. Nếu như tôi đoánkhông nhầm thì tối hôm qua Thiệu Giai Thuyên cũng không ở bên anh, đúngkhông?”.
Trì Trinh lại cười,“Những lúc cô giả vờ hồ đồ thật đáng yêu. Có điều lúc đầu tôi không biết là tốiqua Thiệu Giai Thuyên có về hay không… Nhờ sự quan tâm chu đáo của chồng côđấy. Anh ta thuê cho mỗi người chúng tôi một phòng. Như thế cũng hay, không thểphụ lại ý tốt đó của anh ta, tôi nghĩ chắc anh ta cũng biết khi ngủ say thìThiệu Giai Thuyên rất thích ngáy bên tai người khác”.
Tuần Tuần lặng im, thấytrong lòng trống rỗng.
“Anh nói với tôi nhữngđiều đó để làm gì?”
“Chỉ để nói chuyện, thếthôi. Tôi nghĩ chúng ta có chung cảnh ngộ, vì thế sẽ có cùng những vấn đề.” Anhta nói có phần thành khẩn, “Sáng nay Giai Thuyên đã về. Cô ấy nói, tối hôm quasau khi xử lý xong vết thương ở bệnh viện thì đã muộn, may sao nhà chồng côcách bệnh viện không bao xa nên Tạ Bằng Ninh đã đưa cô ấy tới nhà mẹ chồng cônghỉ qua đêm. Về điểm này thì cô và Thiệu Giai Thuyên không giống nhau. Cô ấylà người tính tình thẳng như ruột ngựa, bụng nghĩ gì là thể hiện ngay ra nétmặt, nói dối một cái là biết ngay. Khi về cô ấy còn mua đồ ăn sáng cho tôi,trước đây chưa khi nào cô ấy quan tâm đến tôi như vậy.”
“Thế anh đã phản ứng nhưthế nào?”
Trì Trinh đáp: “Tất nhiênlà tôi không vui rồi, vì vị hôn phu của tôi đã đi cả đêm không về. Có lẽ cô ấycảm thấy áy náy, như thế chẳng phải tôi sẽ càng được hưởng lợi hay sao? Mà tộigì việc vui lại không làm?”.
“Vô duyên”, Tuần Tuần khẽđáp.
“Cô cũng có thể đượchưởng chút lợi như thế đấy, tất nhiên điều kiện đầu tiên là Tạ Bằng Ninh phảiphối hợp mới được”. Ở đầu dây bên kia phía Trì Trinh hình như có cả tiếng nhạctừ trong xe, điều đó khiến cho cô cảm thấy ngữ điệu của anh ta càng to. “Đềnghị của tôi hôm qua cô đã suy nghĩ đến đâu rồi? Bọn họ càng ngày càng lộ liễu,điều ấy chưa hẳn đã là một chuyện xấu. Mặc kệ bọn họ, để đến khi thu lưới vềcàng cảm thấy thú vị. Với bản lĩnh giả bộ hồ đồ như cô thì việc này chắc cũngkhông khó.”
Tuần Tuần không nói choanh ta biết rằng, vấn đề này đã bám riết lấy cô suốt một đêm, cô chỉ nói ranhững lời mang tính kết luận.
“Tôi rất hoài nghi, nếuanh thực lòng yêu một người, cho dù có tồi tệ hơn nữa thì cũng không thể đặt côấy ở vị trí của một con mồi, rồi bày mưu tính kế như vậy.”
Trì Trinh phản bác lờicủa Tuần Tuần, “Sai! Điều đó chứng tỏ cô chưa hề yêu. Trên thực tế, chỉ cónhững người đã từng trả giá về tình cảm thì mới biết được. Bởi vì cô thường quáquan tâm một người, nên mới muốn trả lại cho người ấy gấp bội mà những gì ngườiấy đã mang đến cho cô. Mọi người đều bận như vậy, ai còn hơi đâu mà để tâm tớinhững người không mấy quan trọng? Không hỏi han, không ngó ngàng thì mới là lạnhnhạt vô tình”.
Tuần Tuần chán chẳng muốnphản bác lại những lý lẽ đó của Trì Trinh, “Bây giờ tôi chẳng có tâm trí đâu mànghĩ đến những thứ đó!”.
“Nghe kiểu nói ấy thìhình như tâm trạng của cô đang rất tệ, cô cứ việc coi tôi như thùng rác đi”,Trì Trinh nói với giọng hào phóng.
Tuần Tuần không dám tuỳtiện sử dụng thùng rác đó, cô lo một ngày nào đó khi không vui, thùng rác đólại mang những điều mình kể đổ dồn sang cô. Cô định kết thúc câu chuyện, nhưngchợt nhớ ra rằng lúc trước hình như Trì Trinh có nói rằng anh ta từng học y,nên do dự một lúc, cô đã hỏi anh ta rằng có nên sử dụng loại thuốc đặc hiệu đóđối với Giáo sư Tăng hay không.
Quả nhiên, trước khi trảlời, Trì Trinh đã hỏi rất kỹ về tình trạng hiện tại của Giáo sư Tăng. Tuần Tuầnđành phải kể lại đúng sự thật về nỗi băn khoăn trước hai sự lựa chọncho sức khoẻ của ông.
Trì Trinh ngẫm nghĩ mộtlát rồi mới trả lời: “Tôi biết loại thuốc mà cô nhắc tới. Về mặt dược lý mànói, bác sĩ điều trị cho bố dượng của cô đã nói khá rõ. Phản ứng của mỗi ngườivới cùng một loại thuốc đúng là khác nhau, không ai dám đưa ra một kết luậnchắc chắn hoàn toàn. Nhưng dưới góc độ một người bạn, tôi hỏi cô, nếu cô phảnđối thì mẹ cô có từ bỏ phương án đó không?”.
Tuần Tuần cũng chẳng còntâm trí mà để ý tới việc anh ta thêm từ “một người bạn” vào trong câu, cô thừanhận , chỉ bằng một câu Trì Trinh đã đi ngay vào cốt lõi của vấn đề.
“Tôi nghĩ rằng không”, côđáp rất thật thà.
“Vậy vấn đề chỉ còn là cóủng hộ hay không mà thôi. Nói một cách thẳn thắn , rõ ràng hơn, chính là vấn đềtiền nong. Theo như tôi được biết, loại thuốc đó khá đắt, hơn nữa cũng khôngnằm trong danh mục các loại thuốc điều trị bằng bảo hiểm và chi phí công.” ThấyTuần Tuần im lặng, anh ta liền nói luôn: “Nếu cô gặp khó khăn…”.
Tất nhiên là Tuần Tuần sẽtừ chối, làm sao cô có thể nói cần tiền của anh ta được. Mặc dù trước khi rờiđi, mẹ của Tuần Tuần đã nói rõ rằng cần con gái giúp đỡ về mặt kinh tế, loạithuốc đặc trị cần dùng cho Giáo sư Tăng bao gồm cả thuốc tiêm, mà mỗi mũi tiêm mấtcả vạn tệ, tính ra, chi phí ban đầu mất chừng hai mươi vạn tệ. Số tiền này tuykhông phải là quá nhiều, nhưng nó vượt quá phạm vi điều trị bằng chi phí công,vì vậy đối với một người không có sự hỗ trợ của bạn bè và người thân như mẹ củaTuần Tuần thì đúng là một con số trên trời. Lúc đó Tuần Tuần cũng đã nói rõ vớimẹ rằng, số tiền trong tay mà cô có thể huy động tối đa cũng chỉ được hơn támvạn tệ, mong mẹ cô cân nhắc thật kỹ lưỡng. Nhưng mẹ cô nhất quyếtkhông thay đổi ý định. Khi Tuần Tuần hỏi mẹ có thể dồn được bao nhiêu thì mớitá hoả rằng, trong suốt mười mấy năm giữ tiền, số tiền bà tích góp được còn íthơn cả con gái.
Vay tiền là điều mà TuầnTuần rất kỵ, dù là giữa những người rất thân thiết nhưng nếu có chuyện liênquan đến tiền thì vẫn trở nên rất khó nói, huống chi Trì Trinh lại là người đặcbiệt, nhìn thì thấy trẻ trung nông nổi, nhưng thực ra lại là người rất khó nắmbắt được.
Khi gần tối, Tuần Tuầndặn dò cô hộ lý rồi rời khỏi bệnh viện. Mẹ chồng cô gọi điện tới bảo cô trướckhi về nhà thì ghé qua chỗ bà lấy ít đồ ăn về, vì thế Tuần Tuần phải tới nhà bốmẹ chồng một lúc.
Mẹ chồng của Tuần Tuần làmột người khéo tay, sau khi về hưu nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn nghiêncứu cách thức chế biến các món ăn. Tối qua bà đã làm một ít điểm tâm nên muốncon trai và con dâu nếm thử. Bà là người rất tinh tế, biết Tuần Tuần khôngthích ăn đồ ăn ngọt, vì vậy ngoài đồ dành cho con trai còn làm riêng cho TuầnTuần mấy thứ hợp khẩu vị của cô. Tuần Tuần thật lòng khen tài nghệ của bà,khiến bà vui tới mức mỉm cười suốt, trước khi Tuần Tuần ra khỏi cửa còn khôngquên nhắc: “Mấy chiếc bánh này mẹ cho thêm ít kiềm ăn đấy, ăn nhiều chất kiềmvào thì mới sinh được con trai”.
Tuần Tuần nghe thấy thếliền dừng bước lại. Cách đây không lâu, cô còn luôn trong trạng thái chuẩn bịlàm mẹ, nhưng bây giờ, cô đã rất khó hình dung ra đứa con máu thịtcủa cô và Tạ Bằng Ninh trông như thế nào.
Cô đứng ở cửa, cười đáplại: “Thứ này phải để đàn ông ăn nhiều hơn thì mới được ạ. À, phải rồi, mẹ ơi,tối hôm qua chẳng phải là anh Bằng Ninh và cô ở nhà ta hay sao? Sao mẹ khôngbảo anh ấy tiện thể cầm về luôn?”.
“Tối hôm qua?” Ánh mắt bàkhông che giấu nổi vẻ ngạc nhiên, rồi tối sầm lại ngay sau đó.
“À… ừ… Đúng thế, con phảibiết là người già trí nhớ kém lắm, vì thế lại phải để con đến lấy.”
Tuần Tuần gượng cười vàgật đầu: “Đâu có, thời gian này vì chuyện của chú dượng con nên con thườngxuyên phải ở bệnh viện, ít có thời gian đến thăm bố mẹ”.
Mẹ chồng vuốt ve cánh taycủa Tuần Tuần, “Con ngoan, con vất vả quá. Bằng Ninh bận công việc, nếu khôngthì nó cũng phải đỡ cho con một ít. Nhưng phụ nữ chúng ta là phải như vậy đấy.Đàn ông lo sự nghiệp ở bên ngoài, còn chúng ta thì phải chăm lo việc trong nhàcho tốt. Con cũng thông cảm cho nó, cố gắng dành thời gian ở bên chồng”.
Tuần Tuần không nói gì.Cô bước ra khỏi nhà mẹ chồng, nhìn về hướng mặt trời sắp lặn, hít một hơi thởthật sâu. Có một câu nói rất đúng với cô lúc này: Mẹ chống dù có tốt đến mấythì cũng là mẹ của người ta. Cho dù trước đó bà có yêu mình đến thế nào đi chăngnữa, thì khi hai vợ chồng có vấn đề, bà cũng sẽ đứng về phía của con trai.
Trên đường về, cô liêntục nhận được điện thoại của mẹ nói, bác sĩ bảo với bà, nên nhanh chóng đưa rahướng điều trị cho Giáo sư Tăng, nếu quyết định lựa chọn phương án thứ hai, thìphải đến bệnh viện ký cam đoan, tiền điều trị cũng phải nộp dần.
Tuần Tuần hỏi: “Nhưngtiền của con vẫn không đủ thì phải làm thế nào?”.
Mẹ cô ngẫm nghĩ trong mấygiây, rồi cằn nhằn: “Mẹ đã bảo con từ lâu rồi, hàng ngày con nên quản tiền chặthơn, nhưng con thì sao nào, cái gì cũng nhất nhất nghe lời Tạ Bằng Ninh. Lấychồng ba năm rồi mà trong tay chỉ có được ngần ấy tiền, như vậy thì còn nóiđược gì nữa”.
Tuần Tuần không cãi lạibởi cô biết có làm như thế cũng chỉ là vô ích.
“Ngày mai con mang tám vạntệ của con đến, mẹ cũng còn được một ít, số còn lại sẽ tính sau”, mẹ Tuần Tuầnnói.
“Mẹ nghĩ ra được cáchgì?” Khả năng của mẹ đến đâu thì Tuần Tuần quá rõ.
“Con bàn với Tạ BằngNinh, chắc chắn nó sẽ có tiền.”
“Anh ấy ư?”
“Không phải là nó thì làai? Người đang nằm trong bệnh viện là bố vợ nó, chuyện liên quan đến sống chết,không lẽ là con rể mà không lo gì?”
“Con với anh ấy vợ chồng,mỗi đồng con bỏ ra đều là tài sản chung của vợ chồng, sao lại nói là anh ấykhông lo?”
“Tám vạn tệ? Lúc đầu mẹphải khổ sở vất vả bao nhiêu để con lấy được Tạ Bằng Ninh chỉ là để lấy tám vạntệ ấy thôi sao? Nhà vợ xảy ra chuyện lớn, nó đã lấy con thì việc của con cũnglà việc của nó.”
Câu “bán mình một cáchhợp pháp” của Trì Trinh tự nhiên vang lại lên bên tai Tuần Tuần.
“Giữa con và anh ấy xảyra chút chuyện”, Tuần Tuần thấp giọng.
“Cái gì?”, rõ ràng là mẹcủa Tuần Tuần không nghe rõ.
“Con phát hiện ra rằng,trong lòng anh ấy đã có người khác.”
“Nó cùng với đứa con gáikhác giở trò ở bên ngoài bị con bắt được à?”
“Chuyện đó thì không có,nhưng con cảm thấy được.”
Ở đầu dây bên kia, mẹTuần Tuần im lặng. Tuần Tuần đưa chiếc điện thoại ra xa, quả nhiên, một látsau, những lời của bà bắt đầu như trận roi quất xuống, “Cái gì mà cảm giác? Saomày lại không mở mắt ra mà giống hệt thằng bố chết tiệt của mày thế? Nó đâu cóbị mày bắt tại giường, mà cho dù bắt thì cái lý cũng ở trong tay mày cơ mà, thếthì nó lại càng phải đưa tiền ra. Đừng có hồ đồ nữa! Mẹ mày dạy mày thế nào?Đối với đàn ông phải ngon ngọt, phải quản lý…”.
“Con chỉ tiện mồm nói thếthôi, bây giờ thì không có chuyện gì nữa rồi.” Tuần Tuần nói xong thì gác máy,mặc dù có thể hình dung ra cảnh ở đầu dây bên kia mẹ cô sẽ nhảy dựng lên nhưthế nào. Cô thấy hối hận, chuyện này ngay từ đầu không nên nói với mẹ.
Khi về đến nhà thì TạBằng Ninh đã ở trong thư phòng. Tuần Tuần đi thăm con mèo, đúng là nó không bịtrừng phạt nhiều, sau đó cô bước tới bên chồng, đặt chỗ bánh mẹ chồng làm lênbàn của anh.
“Mẹ nói tối qua anh vềnhà, nhưng lại quên không đưa cho anh thứ này.”
Tạ Bằng Ninh nhìn cô mộtcái, rồi mở hộp ra, cười: “Có còn là trẻ con nữa đâu, ai mà ăn những thứ này”.
“Tay của Thiệu GiaiThuyên không sao chứ?”, Tuần Tuần hỏi với giọng rất thản nhiên.
“À, đã tiêm vắc xin rồi,chắc là không có chuyện gì đâu.” Tạ Bằng Ninh đặt tay lên tay của Tuần Tuần,“Sao quầng mắt em thâm thế, không ngủ được à? Bệnh của chú dượng em thế nàorồi?”.
Tuần Tuần nhìn vào haibàn tay giao nhau, bụng nghĩ, không lẽ đây đúng là “phản ứng áy náy” như lờiTrì Trinh nói?
Ngẫm nghĩ một lát, cô khẽnói: “Bằng Ninh, em có chuyện này muốn thương lượng với anh… Bây giờ trong túianh có dư tiền không?”.
“Em cần bao nhiêu?”, TạBằng Ninh ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên kể từ sau đám cưới Tuần Tuần hỏi tiềnanh, trước đây về mặt kinh tế họ đã quy định rất rõ ràng, Bằng Ninh lo tiềntiêu trong nhà và trả cho Tuần Tuần một khoản tiền như đã hứa, cô chưa bao giờkêu thiếu tiền.
“Anh có bao nhiêu?”, TuầnTuần cúi đầu xuống hỏi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bệnh của chú dượng emcần phải có hai mươi vạn tệ, nhưng số tiền mà em có cộng với số tiền của mẹkhông đủ.”
“Hai mươi vạn tệ, sao lạinhư thế được? Rõ ràng là chú dượng em được hưởng chế độ bảo hiểm y tế cơ mà!”
Bằng Ninh nói như vậy,Tuần Tuần buộc phải nói cặn kẽ bệnh tình của chú dượng cho chồng nghe.
“Như thế không thể được!”Tạ Bằng Ninh cũng từng học y, nên hiểu về sự việc này chẳng mấy khó khăn. Cốnén nỗi kích động trước đó, anh lấy lại bình tĩnh giảng giải cho vợ, “Trước hếtchúng ta tạm thời chưa bàn tới sự an toàn của loại thuốc đó, mà vấn đề ở chỗ mẹem đã đưa ra một quyết định rất không sáng suốt. Dựa vào đâu mà hai mẹ con emlại dốc tất cả những gì mình có để trả chi phí cho loại thuốc ấy, còn các conông ấy thì ngồi nhìn mà chẳng làm gì? Nếu là người khác sẽ hiểu rõ cái lợi cáihại ở trong đó hơn. Mẹ em không có văn hoá thì không cần nói đến, nhưng em cũnghồ đồ! Nếu như…”.
Bằng Ninh cứ thao thaobất tuyệt phân tích cho cô thấy cái lợi, cái hại, cái được, cái mất và hậu quảcủa chuyện đó, phân tích rất sáng suốt và đầy lý lẽ.
Tuần Tuần cứ ngây ngườira nghe Bằng Ninh nói, rồi đột nhiên cắt ngang lời anh: “Bằng Ninh, vừa rồimình thu tiền cho thuê nhà cả năm, liệu anh có thể đưa trước chỗ tiền đó cho emđược không? … Ý em là chuyển sang cho em, sau này em sẽ bù lại”.
Sau khi tổ chức đám cướimột năm, hai vợ chồng đã đầu tư mua một căn hộ nhỏ, vì đất ở khu vực đó tănggiá, nên họ đã cho thuê, thu nhập cũng kha khá.
“Xem ra em không nghe rõnhững lời anh nói rồi!”, Tạ Bằng Ninh thở dài.
“Thế những lời em nói,anh có nghe rõ không?”
Lúc ấy căn hộ đó phải trảhết tiền ngay, khi mua giá đất còn tương đối rẻ, Bằng Ninh bỏ ra một nửa, mộtnửa còn lại là tiền Tuần Tuần gom góp được trước khi cưới và tiền bán một ít đồnữ trang.
Bằng Ninh do dự một lát,rồi đáp: “Đúng là đưa số tiền đó cho em không có vấn đề gì. Nhưng mấy hôm trướcGiai Thuyên nói là ở chỗ cô ấy có một hạng mục đầu tư rất thích hợp cho chúngta, nên anh đã đưa số tiền tạm thời chưa sử dụng đến cho cô ấy rồi”.
Tuần Tuần đã rõ, mẹ chồngcô cũng có lần nói, Thiệu Giai Thuyên làm cố vấn cho một công ty đầu tư tiền tệở Thượng Hải…
Không hiểu sao tôi cứ cócảm giác anh ta đang sỉ nhục trí thông minh của cô.
Rất nhiều lúc, vì cô đòihỏi quá ít nên người ta mới không cho cô cái gì, kết quả là cô chẳng có gì cả.
Trì Trinh đúng là đồkhốn, câu nào anh ta nói cũng như đinh đóng cột.
Tuần Tuần chầm chậm rúttay về, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Không lẽ anh thấy rằng đến một câu thông báocho em biết cũng là điều không cần thiết?”.
Tạ Bằng Ninh có vẻ hơibối rối, “Anh tưởng rằng em không để ý đến chuyện này”.
“Giống như việc em đãkhông để ý đến chuyện tối qua anh ở đâu chứ gì?”
Lần này thì đúng là ánhmắt của Tạ Bằng Ninh không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Một hồi lâu sau, anh ta mớimỉm cười tự giễu: “Nói đến chuyện tiền nong, tự nhiên anh cảm thấy em biếnthành một người khác”.
Nói rồi Tạ Bằng Ninh lấyra từ ngăn kéo một chiếc thẻ ngân hàng và đẩy về phía Tuần Tuần.
“Thôi được rồi, cãi nhauvề chuyện này đúng là vô vị. Trong đó có hai mươi vạn, trong tay anh chỉ cókhoản tiền mặt ấy thôi, nếu em cần thì cầm lấy đi.”
Tuần Tuần đưa tay miếtlên chỗ lồi của tấm thẻ, trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện không liên quan.
Đó là một sự so sánh rấtkhập khiễng.
Ngửa tay ra xin tiền củangười khác chẳng khác gì việc cởi bỏ quần áo trước mặt người ấy. Nếu chấp nhậnsự giúp đỡ của Trì Trinh giống như việc cởi áo, tháo đi trước mặt một người lạ,vậy thì nhận lấy hai mươi vạn tệ này từ chỗ Tạ Bằng Ninh sẽ chẳng khác gì việccởi bỏ sạch sành sanh áo quần trên người trước mặt một người đàn ông vừa mớinói rằng không yêu mình. Cho dù họ đã có không biết bao nhiêu lần đối diệnthành thật với nhau, nhưng điều đó chỉ càng làm cho nỗi nhục nhã giờ phút nàytăng thêm mà thôi.
“Cô ấy sẽ không nói vớianh chủ đề vô vị này chứ?”, Tuần Tuần mỉm cười hỏi.
“Không biết là em đangnói gì nữa”, Tạ Bằng Ninh nói, nhưng lại tránh ánh mắt của cô.
Ăn cơm xong một lúc thìTạ Bằng Ninh lấy cớ là cơ quan có việc gấp phải đi, điều đó cũng có thể hiểu làanh ta đi gặp Thiệu Giai Thuyên, Tuần Tuần nghĩ, có lẽ phần nhiều là anh tađang tìm cách trốn người vợ bỗng dưng thay đổi như người xa lạ.
Tuần Tuần gọi điện choTăng Dục, “Số tiền em gửi ở chỗ chị cho đến bây giờ là bao nhiêu nhỉ?”.
“Cô chờ một chút.” Mộtlát lâu sau Tăng Dục mới tiếp tục trao đổi với Tuần Tuần qua điện thoại, dườngnhư cô đã phải tìm một chỗ thích hợp để nói về chuyện này, “Ý cô muốn hỏi sốtiền bắt đầu gửi ở chỗ tôi từ hồi học trung học chứ gì? Để tôi xem sổ đã nhé…Tất cả là năm mươi nghìn bảy trăm hai mươi sáu tệ ba hào, nếu không tính đồ vật.”
“Ngày mai em tới chỗ chịlấy thế có tiện không?”
“Thế giới bị huỷ diệt rồià?”, Tăng Dục rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, tuy vẫnkhông có câu trả lời.
“Tuần Tuần cô đã nghĩ kỹchưa đấy? Tôi bảo cô tới chỗ bác sĩ là hy vọng cô có thể khuyên nhủ mẹ cô.”
“Vì sao, đây chẳng phảilà điều mà các anh chị muốn thấy sao?”
“Cô đừng có chế giễu tôi!Nói thật với cô, trong lòng tôi không dễ chịu chút nào. Bây giờ người ốm nằmkia là cha đẻ của tôi, không ai hy vọng ông ấy nhanh chóng bình phục bằng tôi,thế mà bây giờ cô lại đang ép buộc tôi, khiến tôi trở thành người ngoài cuộc.”
“Em không ép chị.”
“Cha tôi như bây giờ làđiều chẳng ai mong muốn. Nếu ông ấy không tỉnh lại, tôi dù có phải chăm sóc ôngấy suốt thì cũng không dám có một lời oán thán. Nhưng có một số chuyện cô cũngbiết đấy, trong lòng anh trai chị và gái tôi đầy hận thù, không chỉ có họ, màcó lúc chính tôi cũng thấy rất hận. Mẹ tôi đã chết như thế nào, cô còn nhớkhông? Bà ấy đã vì quá uất ức mà sinh bệnh ung thư. Cha mẹ tôi từng là đôi vợchồng mẫu mực hàng hai chục năm trời, đến khi mẹ tôi ốm nằn viện, cha tôi tớiđưa cơm, trên đường về thì mò tới giường của mẹ cô. Anh trai và chị gái tôi đãnhìn thấy cảnh mẹ tôi chết mà không nhắm được mắt như thế nào. Xác của mẹ tôichưa kịp lạnh thì cha tôi đã vội vã tục huyền. Lúc đó, anh chị tôi đã nói, nếuông ấy lấy mẹ cô, thì họ sẽ coi như mất cả cha lẫn mẹ. Nếu cha tôi qua đời thìhọ sẽ về để đưa tang, nhưng nếu ông ấy còn ở với mẹ cô thì họ sẽ không hề nhỏmột giọt nước mắt nào.”
Tuần Tuần đáp: “Em biết,vì thế em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trách cứ họ”.
“Thế thì là trách tôi.”Tăng Dục nói, “Tôi khác anh trai và chị gái tôi, bọn họ có thể ra đi là xong,nhưng tôi thì không thể đi được. Tôi đã sống với những người thân trong giađình mười bốn năm, và cũng sống với chung với mẹ con cô mười bốn năm. Mấy nămđầu khi mẹ con cô mới chuyển đến, nhìn điệu bộ của mẹ cô, đến nằm mơ tôi cũngmuốn bóp chết bà ấy. Tất nhiên tôi cũng ghét cô, còn bé tí mà đã biết cách lấylòng người khác. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng ăn cơm mẹ cô nấu mười bốn năm, bàấy không xử tệ với tôi. Hồi còn nhỏ, mặc dù biết tôi lấy đồ của cô nhưng bà ấykhông mắng tôi, mà ngược lại còn dạy bảo cô. Con người ta là thế, tôi vẫn khôngthích mẹ cô, nhưng từ lâu rồi tôi không còn hận bà ấy nữa. Mấy năm nay, nếukhông nhìn ảnh thì tôi không nhớ rõ khuôn mặt mẹ mình như thế nào, nhưng tôimuốn không nhớ đến mẹ con cô nữa thì lại thật là khó. Những quyết định mà anhchị tôi đưa ra, tôi không thể làm ngược lại, bởi họ là người thân của tôi, vẫnđề là ở chỗ người thân của tôi và của cô thì có có gì là khác biệt? Cô hãy nghetôi nói câu này, hãy khuyên mẹ cô, cứ cho là cha tôi không tỉnh lại chăng nữa,tôi cũng sẽ đồng ý với bà ấy, đợi sau khi cha tôi hai năm mươi, tôi sẽ đồng ýchuyển căn hộ mà cha tôi mua bằng tên tôi cho bà ấy, như thế bà ấy yên tâm rồichứ?”. Tăng Dục nói xong những lời này thì kiên nhẫn chờ câu trả lời của TuầnTuần.
Tuần Tuần nhớ đến vẻ mặtcủa mẹ khi bà nói rằng, đợi đến khi Giáo sư Tăng về hưu sẽ đưa bà tới quảngtrường khiêu vũ.
Cô hỏi Tăng Dục: “Chịnghĩ rằng em có thể khuyên được mẹ em ư? Chị cũng đã biết mười bốn năm rồi đấy,trong mười bốn năm ấy, cứ cho rằng bà ấy tồi tệ hơn nữa, thì chẳng nhẽ cuộc hônnhân ấy với bà, ngoài căn hộ đó ra không còn thứ gì khác nữa ư?”.
Ngày hôm sau, trước khiđi làm, Tăng Dục mang tiền đến đưa cho Tuần Tuần ở chỗ hẹn, ngoài số tiền hơnnăm vạn tệ gửi ở chỗ cô, Tăng Dục còn đưa thêm cho Tuần Tuần một tấm thẻ nữa.
“Tôi chỉ có ngần này.Đừng để anh và chị tôi biết, nếu không họ sẽ rất đau lòng.”
Dựa vào số tiền gom đượctừ đủ mọi nguồn, việc điều trị cho Giáo sư Tăng tạm thời được sắp xếp xong. MẹTuần Tuần không hiểu sự việc, bà tin tưởng rằng con gái bà đã nghe theo lời dạycủa mình trong việc nắm quyền quản lý kinh tế trong gia đình. Nhớ đến lời nóilạnh lùng của con gái tối hôm trước, bà cảm thấy không yên tâm, rồi một mựckhuyên con đừng có ghen bóng ghen gió, đàn ông trẻ chơi bời một chút cũng làchuyện bình thường, cố chịu mấy năm, chờ đến khi họ già đi, thì dù có tình ýcũng chẳng còn sức lực đâu nữa, lúc đó khắc yên phận bên vợ con.
Tuần Tuần an ủi mẹ, nóirằng những lời cô nói hôm qua chẳng qua chỉ là nói trong lúc tức giận mà thôi.
Mẹ Tuần Tuần ôm hai mươivạn tệ đi nộp cùng với niềm hy vọng tràn trề. Tuần Tuần ngồi một mình trên ghếtrong hành lang, nhìn theo bóng mẹ. Từ trước đến nay cô luôn nghĩ rằng mình cóthể sống bên Tạ Bằng Ninh đến đầu bạc răng long, cho dù không có tình yêu lãngmạn, nhưng chỉ cần hai người hiểu và nương tựa vào nhau như thế cũng đủ cho cảmột đời. Nhưng không biết từ lúc nào, cô bắt đầu hiểu ra rằng, điều đó là khôngthể.