Phù Thế Phù Thành

Chương 27: Giấc mộng bên vách núi



Sơn trang Minh Đăng, nơihai người nghỉ lại là ngôi nhà chính trong khu nghỉ dưỡng lớn nhất trên Cốc SơnDương. Khi làm thủ tục, Tuần Tuần không lấy gì làm ngạc nhiên khi Trì Trinhluôn miệng tỏ ý xin lỗi với vẻ không thành khẩn rằng, sơn trang chỉ còn lạiđúng một phòng trống. Khi hỏi thăm người phục vụ, Tuần Tuần được biết rằng việcthiếu phòng cho thuê là sự thực, nhưng nguyên nhân hoàn toàn không phải dongành du lịch phát triển như lời của Chu Thuỵ Sinh, mà là hàng năm, cứ đến mùakhí hậu lạnh giá là lúc vắng khách du lịch, vì vậy sơn trang chỉ mở cửa đónkhách ở ngôi biệt thự sát vách núi, và chủ yếu là đón tiếp đoàn khách nhỏ lànhững người yêu thích chụp ảnh, vì vậy số phòng dư ra chỉ còn rất ít, nhưngphòng để dành cho hai người là phòng tươm tất nhất, rộng rãi và bố trí đẹpnhất.

“Nếu cô thấy không yêntâm về tôi thì có thể cân nhắc tới các ngôi nhà gỗ, mặc dù ở đó không có nướcnóng, không có máy sưởi, nhưng tôi đảm bảo chắc chắn sẽ có phòng trống…”, TrìTrinh nói với vẻ rất hiểu người khác.

Tuần Tuần hỏi: “Anh cóđảm bảo rằng, nếu tôi đổi sang nhà gỗ rồi thì nửa đêm không nhìn thấy mặt anhkhông?”.

Trì Trinh chỉ cười, khôngtrả lời.

Hệ thống lò sưởi trongsơn trang cũng làm cho người ta thấy dễ chịu, Tuần Tuần đặt hành lý xuống, ngắmnhìn căn phòng tiêu chuẩn hai người. Tuần Tuần đã hiểu ra, vì sao Chu Thuỵ Sinhđã bị Trì Trinh nói cho gay gắt về chuyện đặt phòng cho hai người. Nếu theonguyện vọng chủ quan của Trì Trinh thì có lẽ trong phòng chỉ cần có một chiếcgiường nhỏ đủ cho hai người.

Trì Trinh tựa vào mộttrong mấy chiếc giường, nhìn Tuần Tuần đi đi lại lại tìm kiếm thiết bị an toàntrong phòng với vẻ thích thú.

“Triệu Tuần Tuần, khoácủa chiếc cửa ấy đủ chắc chắn chưa? Liệu có chống lại được với sự xâm nhập củangười ngoài hành tinh không?”

“… Cô chắc chắn rắngchúng ta có khả năng bị các thợ chụp ảnh chụp trộm à?”

“Trong bồn tắm có điệnkhông?”

“Cô chỉ mang một chiếc gagiường sạch, nếu chẳng may tôi bị nhiễm virus là như thế chẳng phải sẽ lây sangcô sao?”

Tuần Tuần giả như khôngnghe thấy những lời nói ấy của Trì Trinh, cứ việc mình mình làm. Trì Trinh cụthứng, bèn nhắc nhở với vẻ tốt bụng: “Còn ban công nữa, nếu chẳng may nửa đêm kẻtrộm đột nhập vào thì gay go…”.

Mục tiêu tiếp theo củaTuần Tuần đúng là ban công. Cô bước ra ngoài, nhìn ra ban công mà nhân viênphục vụ nói rằng “phong cảnh đẹp tuyệt trần” bỗng thấy toát mồ hôi, nổi da gà.Cô chắc chắn rằng sẽ chẳng có kẻ xấu nào trèo qua cửa sổ mà vào được vì ngôibiệt thự sát vách núi này đúng là được xây dựa vào thế núi, nếu ai đó khôngmuốn sống nữa mà nhảy từ ban công xuống thì phía dưới sẽ là một vực sâu thămthẳm chờ đón. Mặc dù đã có hàng lan can kính bảo vệ nhưng Tuần Tuần vẫn bấtgiác lùi về phía sau, rồi ngồi xuống chiếc giường cách xa chỗ ấy mà vẫn nơm nớplo sợ rằng móng của ngôi biệt thự này không chắc chắn, nếu không cẩn thận thìtất cả sẽ đổ sụp đến một mảnh ngói cũng không còn.

Trì Trinh cười no xongbèn kéo cô đứng dậy nói: “Còn lâu mới đến giờ ăn cơm, đi ra ngoài cùng tôi đi”.

Thấy Tuần Tuần có vẻkhông hào hứng, Trì Trinh bèn doạ, “Một mình cô ở lại trong này, cẩn thận kẻongã xuống dưới thì đến cái đệm lưng cũng không có đâu”.

Tuần Tuần hầm hầm thayquần áo rồi cùng Trì Trinh đi ra ngoài. Vào buổi trưa, tuy bên ngoài sơn trangtrời đã tạnh mưa nhưng bầu trời vẫn tối sầm như cũ, những đám mây dày che kíncả bầu trời, thời tiết lạnh giá khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.

“Chúng ta đi về phía bênnày.” Trì Trinh chỉ vào con đường đá ở phía sau của sơn trang Minh Đăng nói,“Tôi đã tới đây mấy lần rồi, phong cảnh hai bên con đường này rất đẹp”.

Tuần Tuần kéo cổ áo, đitheo Trì Trinh. Trì Trinh vừa đi vừa ngắm Tuần Tuần rồi tắc lưỡi khen, “TriệuTuần Tuần, cô có cả áo tránh gió hãng Arc’teryx cơ à? Tôi thực sự muốn biếttrong túi của cô còn có những thứ gì mà tôi không thể nghĩ ra được”.

Cũng không trách con mắtsoi mói của Trì Trinh được, bởi vì nhìn Tuần Tuần chẳng có vẻ gì là một ngườiyêu thích những hoạt động ngoài trời nhưng mọi thứ trên người cô quả là khôngxoàng, những nhà leo đỉnh Everest cũng không dám cười cô là không chuyênnghiệp. Với thói quen luôn tính toán kỹ lưỡng cẩn thận của một người làm côngtác tài vụ, cô không bao giờ dễ dàng đầu tư vào những chỗ không cần thiết.

Nhưng rồi Trì Trinh lậptức hiểu ra ý đồ của cô.

“Đây là một trong nhữngthứ mà cô chuẩn bị để đối phó với việc trái đất bị huỷ diệt, băng tan phảikhông?”

Không trả lời có nghĩa làTrì Trinh đã đoán đúng, Trì Trinh không nén được bật cười, “Cô đã dùng tất cảnhững thứ đó, tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.

Trước sự trêu trọc củaTrì Trinh, Tuần Tuần đỏ mặt, rồi đáp lại với vẻ lãnh đạm: “Không cần phải kháchsáo”.

Suốt dọc đường hầu nhưTrì Trinh không ngớt cười. Cứ thế đoạn đường hai người đi được cũng khá xa. Conđường đá này rất dài, trông giống như một con bạch xà len lỏi giữa thảm cỏxanh. Lúc đầu họ còn gặp một vài du khách tản bộ quay về, càng đi sâu vào bêntrong, người càng thưa thớt, chỉ còn nghe thấy tiếng gió vi vút qua những khómcây tùng.

“Nhanh chân lên chút đi,cẩn thận kẻo không theo kịp lại bị người rừng bắt đi đấy”, Trì Trinh thấy bướcchân của Tuần Tuần mỗi lúc một do dự, bèn bước lên mấy bước và lên tiếng dọa.

Lúc đó họ vừa tới trướcmột đầm nước xanh biếc, vách đá bên cạnh có khắc hai chữ Dược Trì, phía trênđầm có dựng một cây cầu đôi bằng gỗ nhỏ hẹp, trên đó phủ một lớp rêu xanh. Nơiđây như một đường ranh giới giữa hai khu thắng cảnh, con đường phía bên kia cầucàng vươn xa về phía rừng sâu hơn.

Nghe thấy Trì Trinh doạnhư vậy, Tuần Tuần dừng ngay bước chân và định tìm đường quay về.

“Tôi thực sự không hiểuanh đưa tôi tới nơi này làm gì?”, Tuần Tuần lẩm bẩm.

Trì Trinh cười: “Tấtnhiên là lừa cô vào rừng sâu để cướp của, giở trò rồi”.

Tuần Tuần không hề cảmthấy buồn cười, chăm chú nhìn Trì Trinh một lát, quay đầu đi ngược trở về. Lúcấy Trì Trinh mới túm chặt lấy cổ tay của cô.

“Cô tưởng thật à?”

“Anh vẫn chưa nói lý dođưa tôi lên núi là gì? Nếu còn cứ nói linh tinh nữa là tôi lập tức xuống núiđấy.”

Trì Trinh cúi đầu nhìncô, dường như để đoán mức độ chân thực trong câu nói ấy của Tuần Tuần.

“Cô sợ, thế thì tại saocòn đồng ý theo tôi tới đây?”

Đó cũng là câu hỏi màTuần Tuần cứ tự hỏi mình. Cô biết Trì Trinh là một người nhìn thì tưởng rằngcoi trời bằng vung, nhưng hễ làm việc gì thì cũng đều có mục đích rất rõ ràng.Tuần Tuần đã do dự cân nhắc, nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn lênnúi với Trì Trinh, không chỉ là để tìm lời giải đáp cho những thắc mắc tronglòng, mà cái chính là vì cô ngạc nhiên khi thấy mình đã đặt cược rất nhiềutrong ván bài này, rút lui trong sự bảo toàn nguyên vẹn dường như trở thànhđiều không tưởng, nên ngoài việc dùng nốt những quân bài cuối cùng để giành lấyphần thắng ra, cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Trì Trinh đưa bàn taylạnh như nước đá lên chạm vào má của Tuần Tuần, mặc dù mặt cô cũng lạnh têcứng, nhưng cô vẫn bất giác lùi lại.

“Nhìn cô kìa, mặt biếnsắc cả rồi.” Trì Trinh vẫn cười, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, “Nói chocô biết cũng được rồi. Tôi đưa cô lên đây, vì tro cốt của mẹ tôi đặt trong mộtngôi miếu trên núi này.”

“Huyền Chân Các à?”

“Cô nói chưa từng tới nơinày cơ mà?”

Tuần Tuần chưa tới, nhưnghồi cha cô còn sống ông suốt ngày mượn thần mượn thánh, tự xưng làđệ tử của Thái Ất Chân Nhân27, tuychẳng phải là truyền đạo chân chính nhưng cũng đã từng mở lều xem bói ở HuyềnChân Các.

“Tôi lên mạng xem về cáctuyến du lịch”, Tuần Tuần đi chậm lại, rồi nói vẻ do dự, “Trì Trinh, mẹ anh quađời là vì sao?”.

“Bị bệnh, ung thư gan, từlúc phát bệnh cho đến khi qua đời chưa đầy nửa năm.” Trì Trinh nói, “Sao cô lạingây người ra thế? Đối với một số người thì sống là một nỗi khổ, chỉ có ra đithì mới được giải thoát. Tuần Tuần, cô không phải nghĩ nhiều thế đâu, chẳng quatôi hy vọng để mẹ tôi được biết, người con gái mà con trai bà yêu là người nhưthế nào”.

Tuần Tuần bị Trì Trinhdẫn lên cầu mà vẫn không hay biết. Nước dưới suối sâu ngưng kết lại khiến TuầnTuần cảm thấy căng thẳng.

“Cô đừng nhìn xuống phíadưới”, Trì Trinh cảm giác thấy bàn tay nắm chặt của Tuần Tuần, vội an ủi.

Tuần Tuần gật đầu, bướcđi càng thận trọng hơn, lớp rêu trên cầu có phần hơi trơn, bước chân càng nặngthì càng dễ bị trượt, bước chân của Tuần Tuần không vững, người nghiêng ngả,Trì Trinh vội vàng giữ chặt lấy cô.

“Anh khiến tôi thấy căngthẳng.”

Tuần Tuần cười xấu hổ.Trong cơn hốt hoảng, cô bất giác nhìn xuống dưới chân, sự lay động của cây cầukhiến cho nước trên mặt suối gợn sóng lăn tăn, bóng hai người trên mặt nướctrông rất gần, chỉ có điều khuôn mặt không rõ.

Sau khi đặt chân lên mặtđất, Tuần Tuần mới nghĩ đến câu hỏi: “Bây giờ chúng ta tới Huyền Chân Các à?”.

Trì Trinh đáp: “Khôngvội, Huyền Chân Các ở một quả núi khác, ngày mai chúng ta sẽ đi, hôm nay chỉ đidạo một chút thôi. Tôi nhớ ở phía trước có một thác nước rất đẹp”.

Sau khi qua cầu, họ đitiếp trên con đường nhỏ dưới tán cây rồi sau đó rõ một cái và nhanh chóng tớimột ngã ba đường. Những dòng chữ viết trên các tấm gỗ chỉ đường cũ kỹ đã bị mờ,chỉ có thể luận ra rằng đi theo tay trái sẽ là “Thác… Vân”, còn bên phải khôngbiết chỉ hướng đi về đâu.

“Đi thôi.” Trì Trinhkhông để cho Tuần Tuần tự đi, mà nắm lấy tay cô tiếp tục đi về hướng thác nướcbên trái.

Nhưng Tuần Tuần khôngnhúc nhích. Cô do dự một lát, chỉ về một hướng khác, nói với Trì Trinh: “Thácnước mùa đông thì có gì đáng xem, hay là chúng ta đi sang phía bên phải?”

Trì Trinh rất lấy làmngạc nhiên: “Tôi nói để cô rõ, bên ấy tôi chưa tới bao giờ, ai biết được rằngbên ấy có đường đi hay toàn là vách núi?”.

“Vì thế phải đi sang đóxem thử.”

“Cô bỗng lấy đâu ra tinhthần mạo hiểm ấy thế?”

“Vừa mới đây thôi”, TuầnTuần cười thành tiếng.

Trì Trinh bước những bướcrất rộng, giữ thói quen đi đằng trước vài bước khiến cho tay hai người nắm taynhau gần như trở thành một đường thẳng, nhưng rồi lại sợ Tuần Tuần không theokịp nên thỉnh thoảng bước chậm lại chờ cô. Tuần Tuần đi theo Trì Trinh về hướngmà hai người chưa biết, mắt cô nhìn theo phía sau Trì Trinh, dường như đang kiểmtra lại trí nhớ của mình.

Trì Trinh là ai?

Nơi mà Trì Trinh từngbước dắt cô đi rốt cuộc là chuyện cổ tích trong hiện thực hay chỉ là những lờinói dối?

Tin tưởng vào Trì Trinh.Không nên tin tưởng vào anh ta. Mỗi bước đi Tuần Tuần lại nhủ thầm trong lòng,giống như một cô gái bói hoa với câu hỏi “anh ta có yêu mình không?”.

Nếu khi xuất hiện tấmbiển chỉ đường tiếp theo, cuối đường vẫn còn đường đi, như vậy cô sẽ tin vàotất cả những lời Trì Trinh nói.

Cô nóng lòng muốn biếtđón chờ cô ở phía trước sẽ là điều gì, như đang khao khát điều kỳ diệu của sốphận ấy.

Con đường ấy đã đi tớiđiểm cuối nhanh chóng hơn cô tưởng, trước mắt hai người là khoảng không rộngmênh mông.

Cuối con đường là mê cungtạo bởi bụi cây.

Mỗi một người hồi còn nhỏđều đã đi qua những mê cung, bạn biết rõ nhất định sẽ có một con đường dẫn tớibên kia, nhưng khi đứng ở cửa vào thì không thể biết rằng con đường ấy ở đâu.

Trì Trinh và Tuần Tuầnđều không ngờ được ở một góc hẻo lánh như thế mà lại ẩn giấu một nơi đẹp nhưvậy. Nhìn từ bên ngoài, mê cung là một phương trận hơn một trăm mét, được vâyquanh bằng những khóm cây bụi, ở giữa dựng một đài bằng tre để mọi người trèolên quan sát phương trận. Lúc đó đã có mấy du khách đến sớm đang dựng chân giáchụp ảnh ở trên đài, trong mê cung có mấy tốp người đang mò mẫm.

Trì Trinh dẫn Tuần Tuầnbước vào, hai bên trái phải đều là những con đường giống hệt nhau.

“Hay là chúng ta mỗingười đi một bên xem ai đến đài ở giữa trước?”, Trì Trinh chợt nảy ra một ý,thấy Tuần Tuần không phản đối bèn buông tay cô ra, hai người đi về hai hướngngược nhau.

Tuần Tuần đi men theo conđường về phía trước dựa vào trực giác, một lát sau quay đầu lại chỉ nhìn thấyTrì Trinh thấp thoáng giữa các bụi cây cách chỗ cô khoảng mười mấy mét. TuầnTuần vòng bên trái rồi lại vòng bên phải, không cẩn thận đi vào một ngõ cụt,phí công đi mất một đoạng đường, đành tiu nghỉu quay đầu trở lại.

Trì Trinh thấy mình thuậnlợi hơn, nên thỉnh thoảng lại cười, gọi cô, rồi đưa tay vẫy vẫy. Khi Tuần Tuầngặp phải một ngõ cụt lần thứ hai, cô đang cân nhắc xem có nên đánh dấu nhữngđoạn đường mà mình đã đi qua hay không, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tênmình ở phía trước, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy đối thủ của mình đứng ung dungtrên đài ở giữa, miệng nở nụ cười của kẻ chiến thắng với cô. Sự thắng bại nhiềukhi phần lớn được quyết định bởi con đường lựa chọn lúc đầu có đúng hay không,trong quá trình không ngừng quay đầu đi trở lại con đường cũ, cô càng ngày càngcách xa mục đích lúc đầu.

“Triệu Tuần Tuần, cô đúnglà người không biết chọn đường đi.”

Trì Trinh nhìn thấy TuầnTuần vẫn ngược xuôi, không nén được cười và thúc giục. Lúc này Trì Trinh đãthoát khỏi mê trận, đứng trên đài cao, vì thế tất cả những gì ở phía dưới đềurõ mồn một.

Nghe tiếng cười chế nhạocủa Trì Trinh, Tuần Tuần càng trở nên nôn nóng. Mê cung này nói rằng khó thìkhó, nhưng nếu mà bị sa vào bên trong thì để lập tức tìm được đường ra cũngkhông phải là việc dễ dàng. Dường như Tuần Tuần đã chọn con đường sai lầm nhất,đi thế nào cũng không đúng, định quay đầu lại thì lại phát hiện ra đường đikhông dễ dàng như lúc đến.

Mấy du khách đến mê cungtrước cũng đã lần lượt trèo lên đài, có người tốt bụng đã kêu lên chỉ đường choTuần Tuần, nhưng có điều cách thức lại chưa đúng, vì thế Tuần Tuần vẫn cứ quayđi quay lại ở bên trong.

Thời tiết vẫn chưa có dấuhiện chuyển biến tốt đẹp, mây dường như càng nặng và dày hơn, nhiệt độ có vẻnhư cũng mỗi lúc một hạ. Tuần Tuần thấy bốn phía đều là vách, bất lực đưa tayvề phía Trì Trinh làm hiệu tuyên bố đầu hàng. Trì Trinh cười chán, thấy khôngthể tiếp tục đứng nhìn được nữa, bèn trở lại mê cung, định đưa Tuần Tuần ra.

Đúng lúc đó, một tia chớprạch ngang khoảng trời bên núi, một vài nữ sinh nhát gan đứng trên đài kếu rúlên, xem ra, một trận mưa lớn sắp bắt đầu.

Những du khách vừa rồimới còn đứng ngắm cảnh trên cao vội chạy toán loạn, mấy người thích chụp ảnhcũng cuống cuồng thu xếp giá chụp. Cơn mưa ở rừng núi đến rất nhanh, những cơngió cũng thổi khiến bước chân người xiêu vẹo, nếu để cho cả người bị ướt đầm hẳnlà một chuyện rất khó chịu.

Lúc này trong mê cungbỗng nhộn nhịp hẳn lên, chỉ có một mình Tuần Tuần là mặt vẫn hướng về giữa, cònlại những người khác thì đều chạy về hướng cửa ra, nhưng khi người trong mêcung tăng lên thì cũng khiến cho tình hình bên trong thêm rối, chẳng khác gìmột đám nhặng không đầu chạy lung tung, cửa ra vì thế càng trở thành nơi có thểnhìn nhưng không thể tới được.

Ánh chớp cuối chân trờicứ nối tiếp nhau, Trì Trinh cố gắng đi về phía Tuần Tuần.

“Cô đừng có nhúc nhích,cô càng đi thì tôi càng không tìm thấy cô.” Tiếng người ồn ào xung quanh khiếnTrì Trinh càng sốt ruột. Trời mỗi ngày một tối, màu xanh trải dài tít tắp gầnnhư đã hoà lẫn với màu sẫm của bầu trời, tạo thành một thứ màu nguyên thuỷ,trang nghiêm, bước chân và bàn tay chạm vào cây cỏ của những người đi qua tạothành tiếng xào xạc.

Tuần Tuần vốn định đứngnguyên tại chỗ để chờ, nhưng khi Trì Trinh cố tìm cách đi về phía cô, Tuần Tuầnbất chợt cũng muốn trở lại bên cạnh Trì Trinh. Cũng không hiểu vì sao mọi ngườiđều tìm cách để mau chóng thoát thân khỏi mê cung, còn mục đích của hai ngườilại là tìm đến bên nhau, cửa ra trong lúc này không còn quan trọng nữa.

Khi giữa hai người chỉcòn cách một dải ngăn cách bằng bụi cây, đưa tay ra là có thể chạm vào ngườinhau, vị trí của Trì Trinh cách cửa không xa, nhưng Tuần Tuần vẫn phải đi vòngmấy đoạn mới tới được bên cạnh anh.

“Làm cái gì thế?”, TrìTrinh bất lực và bực mình.

Tán cây lúp xúp caokhoảng một mét rưỡi, phía dưới là bệ cậy được xây bằng gạch, Tuần Tuần vít lấymấy cành cây, đứng trên bệ ngước nhìn qua, nói với vẻ mơ hồ: “Tôi cũng khôngbiết vì sao nữa…”.

Những lời nói đó của côbị bỏ lửng, mấy câu còn lại trở thành những âm thanh không rõ ràng. Trì Trinhkéo cô về phía mình qua bụi cây, những giọt nước đọng trên lá cây bị gạt xuống.

Sau một chút mơ màng cựckỳ ngắn ngủi, Tuần Tuần nhanh chóng kiễng chân lên vươn tay ra ôm lấy cổ TrìTrinh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Họ chưa từng trải qua sự gấp gáp như thếnày bao giờ, và không biết thời gian từng bị bỏ phía là vì sự xuất hiện củagiây phút này. Những lời Trì Trinh nói ra có thể có những lời là thật, và cũngcó những lời là nói dối, nhưng cô bằng lòng đổi tất cả lý trí để lấy sự ấm ápcó thể chạm vào được trong giây phút này.

Chặng đường trở về trongký ức của Tuần Tuần chỉ còn là sự vội vã vụt qua, con đường đá trắng, cây cầulắc lư, con đường tắt giữa những lùm cây xanh và cả hành lang dài trải thảm màuđỏ của biệt thự… Tất cả như những cảnh tượng như đoạn phim nhanh chóng tua qua.Cô chỉ nhớ rằng, họ đã chạy về đến phòng trước khi cơn mưa ập xuống, nhớ chiếcrèm cửa mà cô vừa kéo kín lại lập tức bị Trì Trinh mở tung ra. Tuần Tuần nằmngửa trên chiếc giường màu trắng ở gần ban công, từ đó cô nhìn thấy cả mộtkhoảng trời rộng, phủ lên người cô, ngoài cơ thể của Trì Trinh còn có cả nhữnglàn mây cụm lại rồi lại tan ra trên đỉnh núi xa xa.

Đám mây màu đen trôngthật dữ tơn, lúc trông giống như một con ngựa vuột dây cương, lúc lại giống nhưcon hổ xuống núi, có lúc cô lại cảm thấy chúng không giống bất cứ một vật gì,mà giống với một Tuần Tuần xa lạ.

Có lẽ sự giao hợp lúc nàyđã phải trải qua sự chờ đợi quá lâu, vì thế động tác của Trì Trinh không hề nhẹnhàng chút nào, khi trên người Tuần Tuần không một mảnh vải, thì trên người TrìTrinh chỉ là một chiếc sơ mi cởi dở chừng, sự chênh lệch rõ rệt khiến Tuần Tuầntrong cơn hoảng hốt không biết giấu người vào đâu. Trì Trinh được thoả mãn cơnkhao khát trước một Tuần Tuần không thể tiếp tục dùng lớp vỏ ngoài che dấu bảnthân, bèn ghé miệng vào tai Tuần Tuần thì thầm: “Tôi hơn hẳn Tạ Bằng Ninhchứ?”.

Lúc đầu Tuần Tuần chỉnhắm mắt không trả lời, nhưng khi bị dồn đến điểm gay cấn, quên mất cả cânnhắc, thỏ thẻ rằng: “Anh chỉ biết so sánh với anh ấy sao?”.

“Ồ, tôi không biết lạicòn có người khác nữa.” Trì Trinh tỏ vẻ tò mò đặc biệt, tiếp tục hỏi, “Vậy, tôicũng hơn ‘người ấy’ chứ?”.

Cơ thể của ‘người ấy’cũng gắn chặt với Tuần Tuần trong tư thế này, ‘người ấy’ cũng có một cơ thể trẻtrung, mái tóc ướt đẫm mồ hôi và đôi chân đầy sức mạnh, ‘người ấy’ đã cho côcảm giác đau lạ lùng và cả mùi vị của dục vọng trong trắng, tuy nhiên, ‘ngườiấy’ chỉ là một giấc mộng của Tuần Tuần. Ánh chớp ngoài trời nhức mắt, và cũngphá rách vỏ ngoài của giấc mộng, những dòng ký ức trào ra như dòng nước bạc,Tuần Tuần cảm thấy đến cả ánh đèn màu vàng cam và sự run rẩy sửng sốt của đámmây cũng vô cùng quen thuộc.

Tuần Tuần không biết làmình đã tỉnh lại rồi hay tiếp tục chìm vào một giấc mộng sâu hơn nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv