Phù Thế Phù Thành

Chương 1: Bà cô họ và vị hôn phu



Giả sử có hai người phụnữ, một người có gia cảnh thanh bạch, phẩm hạnh đoan trang, nhưng đã từng lyhôn, còn một người có tình sử phong phú, từng có tình cảm thân thiết với mộtvài bạn trai, nhưng bây giờ thì đã chia tay, xin hỏi, hai người đó, ai sẽ dễdàng được chấp nhận hơn?

Không cần Tăng Dục nói rathì Triệu Tuần Tuần cũng biết cô sẽ không do dự mà đáp rằng: tất nhiên là ngườithứ hai rồi. Vì người thứ nhất là phụ nữ đã ly hôn, còn người thứ hai là cô gáichưa lấy chồng, quá đơn giản. Điều này giống như hai chữ “em chồng” và “chịdâu”, cả hai đều có “bộ nữ” bên cạnh, cùng thuộc một thế hệ, thậm chí là cùngtuổi, nhưng cảm giác mang lại cho người ta hoàn toàn không giống nhau. Chữ “emchồng” linh hoạt, điệu đà, chữ “chị dâu” mộc mạc, ấm áp, lý do cũng giống nhưtrên. Cái gọi là anh hùng không cần biết đến xuất thân, chỉ cần xem đã kết hônhay chưa là như thế.

Tất nhiên Tăng Dục vàTriệu Tuần Tuần không phải là em chồng và chị dâu, họ là chị em gái, và nói mộtcách chính xác hơn, họ là chị em trong gia đình rổ rá cạp lại, không có quan hệmáu mủ. Năm Triệu Tuần Tuần mười bốn tuổi, mẹ cô đã kết hôn cùng với cha củaTăng Dục và mang cô tới ở cùng. Tăng Dục lớn hơn Triệu Tuần Tuần năm tháng, vìthế được gọi là chị. Qua mười bốn năm rồi, Triệu Tuần Tuần đã trở thành vợ củangười ta, cuộc hôn nhân của cô tương đối tốt, còn Tăng Dục thì vẫn là gái giàchưa chồng.

Triệu Tuần Tuần rất mãnnguyện với cuộc hôn nhân của mình, cái thứ lý luận ly hôn với chưa kết hôn củaTăng Dục lại càng làm cho cô thêm yêu quý cuộc hôn nhân của mình, hoặc nói mộtcách khác là cô yêu quý tất cả những gì ổn định và vững chắc. Đại sư Tiền1 nói rằng, hôn nhân là bứctường vây, người ngoài thì muốn vào, còn người bên trong lại muốn thoát ra,nhưng Triệu Tuần Tuần thì không như vậy, cô đã bước chân vào và không có ý địnhbước ra. Cuộc hôn nhân giữa cô và Tạ Bằng Ninh giống như một bức tường vữngchãi, còn cô thì ở trong bức tường đó, tháng ngày trôi qua yên bình, chỉ mongthời gian cứ trôi đi như thế.

Nhưng hai giờ đêm hômnay, đúng lúc đang mơ giấc mơ ngọt ngào bên bạn trai, Tăng Dục nhận được điệnthoại của Triệu Tuần Tuần. Tín hiệu ở đầu dây bên kia rất yếu, giọng nói cứ thìthào, thỉnh thoảng còn nghe thấy cả tiếng vọng lại nữa, có lẽ nó được phát ratừ một góc của nhà vệ sinh. Tránh làm người bên cạnh thức giấc, Tăng Dục cố néngiọng, nói gần như rít qua kẽ răng với Triệu Tuần Tuần: “Làm gì mà cô gọi điệncứ như thể cháy nhà thế hay là bị cướp đột nhập?”.

Đầu tiên Triệu Tuần Tuầnhạ giọng chỉnh sự sai lầm về thường thức cho Tăng Dục: “Số điện thoại cứu hỏalà 119, gọi cảnh sát là 110, trong hai trường hợp ấy em sẽ không gọi cho chị”.Rồi cô ngập ngừng một lát, trước khi Tăng Dục nổi cáu, vội vàng bổ sung, “Emnghĩ, có thể là mình sẽ ly hôn. Em muốn nhờ chị giúp cho một chút, có đượckhông?”.

Điều cần nói rõ là, mặcdù là người cùng một nhà, cùng lớn lên dưới một mái hiên trong nhiều năm, nhưngtrên thực tế họ không có tình cảm chị em, thậm chí là tình cảm bạn bè. Kể từkhi biết về nhau, hai người không bao giờ đồng ý với quan điểm về thế giới, vềgiá trị, cách đối nhân xử thế và quan điểm chọn bạn đời của nhau. Tóm lại là họkhông hợp nhau, nhưng vì Triệu Tuần Tuần không có nhiều bạn, những nơi gửi gắmtâm sự không nhiều, nên mỗi khi có chuyện gì là Tăng Dục lại trở thành sự lựachọn tốt nhất để cô trút hết mọi thứ.

Tăng Dục cũng không có cơhội từ chối, nhưng cô lần nào cũng vừa to mồm phê phán sự hoang đường của TriệuTuần Tuần, vừa hỏi cặn kẽ sự việc một cách hiếu kỳ, vì thế mới dẫn tới nông nỗinhư ngày hôm nay. Cũng như vậy, Triệu Tuần Tuần cam lòng trở thành thùng ráccủa Tăng Dục mà không hề kêu ca phàn nàn, mỗi khi Tăng Dục kể lể về tình sử lâmly của mình, Triệu Tuần Tuần không những im lặng nghe, mà còn cam đoan không đểlộ ra ngoài. Nhưng tiền đề để sử dụng cái thùng rác ấy là người sử dụng nókhông để cho cô phát biểu về suy nghĩ và cảm nhận của mình. Đối với người nhưTriệu Tuần Tuần, nếu ai nói với cô rằng trên người họ có chỗ ngứa, thì cô sẽ cóđủ khả năng để làm cho người ấy tin rằng trên người mình có một khối u ác tính.

Sau khi Triệu Tuần Tuầnnói xong câu trên, Tăng Dục tỉnh ngủ hẳn, cô quên mất lúc này là hai giờ sáng,quên cả người đàn ông đang ngủ say sưa bên cạnh mình, ngồi xổm trên giường truyvấn đối phương về lý do. Điều mà cô muốn biết là, vì sao người phụ nữ yêu cuộcsống hôn nhân, luôn cố giữ lấy bức tường vây kia lại có ý định ly hôn.

Sự thực chứng minh làTriệu Tuần Tuần đang ở trong nhà vệ sinh thật, nhân lúc chồng ngủ say, cô lénvào trong nhà vệ sinh để gọi điện cho Tăng Dục. Cô nói cho Tăng Dục biết, haihôm nay Tạ Bằng Ninh có điều gì đó rất khác thường, buổi sáng khi ra khỏi nhàanh ta thắt một chiếc cà vạt rất không hợp với áo sơ mi, rồi giữa chừng trênđường đi làm lại quay về nhà thay, thời gian tắm buổi tối cũng lâu gấp đôi mọikhi, lúc ra khỏi nhà tắm thì lại vứt khăn mặt sai chỗ quy định, rồi còn trathời gian của các chuyến bay trước khi đi ngủ nữa… Tất cả những điều bất thườngnày cho thấy, nhất định anh đang có chuyện, hơn nữa đó không phải là chuyệnbình thường, có lẽ có người nào đó sắp xuất hiện, một người mà khiến anh rấtquan tâm và có khả năng làm ảnh hưởng đến sự bền chắc của cuộc hôn nhân của cô.

Tăng Dục nghe xong, định“thăm hỏi” cả nhà Triệu Tuần Tuần, nhưng nghĩ tới sức sát thương và tầm ảnhhưởng khá lớn nên thôi. Cô hận rằng một lần nữa mình lại rơi vào cạm bẫy vừatăm tối vừa hoang đường của đối phương, lại đúng vào những giây phút tuyệt vờinhư thế này nữa chứ, vì thế cô càng thấy không thể tha thứ cho Triệu Tuần Tuầnđược. “Vì những điều đó mà cô nghi ngại anh ta sẽ ly hôn với cô chứ gì? Vì saocô không cho rằng anh ta đeo sai cà vạt là do mắt bị hoa, còn thời gian ở trongnhà vệ sinh lâu là vì táo bón?”

Triệu Tuần Tuần nói:“Không thể thế được, anh ấy vốn là người rất ngăn nắp, làm việc cũng chưa baogiờ rối tinh lên như vậy, em dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra”.

“Cô có dự cảm? Nếu dự cảmcủa cô mà chính xác thì chắc thế giới này đã bị hủy diệt không biết bao nhiêulần rồi”, Tăng Dục đáp không cần suy nghĩ.

Lần này thì Triệu TuầnTuần im lặng một hồi lâu.

Tăng Dục hơi hối hận vìthái độ quá cứng nhắc của mình, cứ cho Triệu Tuần Tuần là người lạ đi chăng nữathì lúc này cũng cần một lời an ủi.

Khi cô đang sắp xếp cáccâu nói trong đầu thì Triệu Tuần Tuần nói tiếp, và cách nói ấy cho thấy cô đãsuy nghĩ rất lung rồi đưa ra một quyết định khó khăn.

“Trong tay em có một chúttiền riêng, Bằng Ninh không biết điều này, em định chuyển vào tài khoản củachị, chị giữ hộ cho em, chẳng may mà…”

Chẳng may chồng cô thaylòng đổi dạ thật sự và không cho cô một thứ gì.

Chẳng may mà sau khi lyhôn xong cô trắng tay, đến cả tiền tiêu riêng cũng bị chồng giành lấy hết.

Vừa mới rồi Triệu TuầnTuần còn đang lo lắng cho cuộc hôn nhân của mình, ấy thế mà chỉ ít phút sau đãtính đến đường rút lui.



Dường như Tăng Dục đã mấthết kiên nhẫn để nói chuyện với Triệu Tuần Tuần, cô chỉ hỏi: “Vì sao cô lạimuốn tôi giúp cô giữ số tiền ấy?”.

Triệu Tuần Tuần hỏi lại:“Chị nói xem, em còn có thể nhờ ai được nữa? Chẳng nhẽ lại nhờ mẹ em?”.

Tăng Dục ngẫm nghĩ mộtlát, lý do đó xem ra cũng được.

Mẹ đẻ của Triệu TuầnTuần, mẹ kế của Tăng Dục là một phụ nữ trung tuổi luôn theo đuổi đồng tiền,thích quản lý tài chính. Bà chơi cổ phiếu, nhưng sau khi đưa cho người môi giớicả đống tiền rồi mà vẫn không hiểu cổ phiếu dùng để làm gì; bà tích cóp từnghào từng xu gửi vào ngân hàng, nhưng lại thường xuyên không tìm thấy sổ tiếtkiệm của mình ở đâu; bà có thể lý luận hàng chục phút với một người bán rau vìmột hào, để rồi trong lúc mải lý sự với người bán rau thì ví tiền bị kẻ gianlấy mất. Có lúc Tăng Dục cũng đã từng cho rằng, mọi chuyện, mọi sự vật tồn tạitrên thế gian này đều có lý do của nó, cũng chính vì Triệu Tuần Tuần lớn lênbên cạnh mẹ nên cô mới đi theo một thái cực khác, lúc nào cũng lo lắng đềphòng.

Trong những năm qua, TăngDục đã từng giữ hộ chìa khóa dự phòng để mở chiếc tủ bảo hiểm, trong tủ lạichứa chìa khóa dự phòng khác, bản phô tô giấy tờ chứng nhận, giấy đảm bảo, cáctài liệu phô tô về bệnh sử… cho Triệu Tuần Tuần. Triệu Tuần Tuần muốn rằng, chodù cuộc sống của mình có bị hủy hoại đến tận cùng, cho dù những nơi có dấu vếtvề sự tồn tại của cô đều bị thiêu rụi hoặc bị cát vùi lấp, thì cô vẫn có thểtiếp tục sống. Tăng Dục còn tin rằng, giả sử nơi cất giữ mọi thứ dự phòng củaTriệu Tuần Tuần ở chỗ cô có bị hủy diệt hoàn toàn thì Tuần Tuần vẫn còn có mộtsự chuẩn bị ở nơi khác.

Tăng Dục nói: “Giữ hộtiền cho cô thì cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều một thời gian sau cô sẽthấy là mình đã quá nhạy cảm mà thôi”.

Lần này thì dường nhưTriệu Tuần Tuần đã cười, “Em mong là như thế hơn bất cứ ai”.

Ngày hôm sau, cái ngườitrong “dự cảm” của Triệu Tuần Tuần quả nhiên đột ngột xuất hiện.

Buổi trưa, khi cô vừa mớithay giặt xong ga trải giường, là xong vết nhăn cuối cùng thì nhận được tinnhắn của Tạ Bằng Ninh, trong đó là số chuyến bay và thời gian đến, kèm theo mộtlời nhắn: Cô từ Thượng Hải về thăm người thân, em đi cùng anh ra đón cô.

Triệu Tuần Tuần liềnnghĩ, xong rồi, lần này không biết mình sẽ bị Tăng Dục cười cho đến như thế nàonữa. Cô không ngờ người mà cô chuẩn bị đón lại là người thân. Mặc dù lấy nhauđã ba năm, nhưng cô không hề biết rằng Tạ Bằng Ninh còn có một người cô ởThượng Hải. Nhưng cũng phải nói lại là, Tạ Bằng Ninh chưa khi nào nói với cô vềchuyện này và cô cũng không khi nào hỏi.

Tạ Bằng Ninh rất ghétnhững người đến muộn, thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, Tuần Tuần khôngdám để nhỡ, thay nhanh cái áo rồi vội vàng gọi xe ra sân bay. Còn Tạ Bằng Ninhthì sau khi hết giờ làm sẽ đi thẳng ra sân bay và họ gặp nhau ở đó.

Khi Triệu Tuần Tuần đếnthì đã thấy Tạ Bằng Ninh ở đó. Triệu Tuần Tuần hỏi: “Hôm nay cuối tuần, e rằngkhó tìm chỗ ăn cơm, hay là chúng ta đặt chỗ trước?”.

Tạ Bằng Ninh đáp: “Khôngcần đâu, bà ngoại và bố mẹ đã đặt khách sạn rồi, chỉ còn chờ chúng ta đón côtới nữa thôi”.

Triệu Tuần Tuần “vâng”một tiếng, rất rõ ràng là chuyện bà cô của chồng về thăm mọi người không phảilà chuyện gì bất ngờ, người duy nhất trong đại gia đình không biết tin nàychính là cô. Dù vậy cô cũng không lấy làm tức giận, vẫn là nguyên nhân đó, TạBằng Ninh không nói, cô cũng không hỏi, hơn nữa họ lại không sống cùng bố mẹ chồng,không biết tin cũng là chuyện bình thường thôi. Chuyện trên đời này thì có quánhiều, biết ít chút nào thì đỡ nhọc lòng chút ấy.

Theo lịch trình thì máybay đã hạ cánh, loa phát thanh ở cửa ra cũng nhắc lại một lần nữa, nhưng TriệuTuần Tuần căng mắt lên mà cũng không sao nhận ra được bà cô của chồng trong cảđám đông ồn ào ấy, vì thế cô không khỏi lấy làm lạ. Quay sang nhìn thì thấy TạBằng Ninh không có vẻ nôn nóng như cô, anh đứng ở cửa ra số ba, chăm chú nhìnlên chiếc màn hình tinh thể lỏng. Triệu Tuần Tuần thấy thế cũng nhìn theo, đólà một đoạn quảng cáo về thị trường nhà đất, trước đây Tạ Bằng Ninh không baogiờ tỏ ra hứng thú với những chương trình như vậy.

“Liệu cô có lạc đườngkhông? Hay là gọi điện thoại thử xem?”, Triệu Tuần Tuần hỏi, ý muốn thăm dò.

Tạ Bằng Ninh quay sangnhìn cô, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên. Nhìn kỹ Tạ Bằng Ninh, Triệu Tuần Tuầnkhông khỏi phải thừa nhận rằng, bức tường vây của cô không những có nền móngvững chắc mà còn rất ngay ngắn, thẳng thắn nữa. Tạ Bằng Ninh là kiểu ngườithích hợp với cách ăn mặc chỉn chu, đối với một số người khi khoác lên mìnhchiếc áo trắng, quần Âu, người khác nhìn có cảm giác như là người môi giới bấtđộng sản, nhưng cũng bộ quần áo cứng nhắc ấy khi mặc trên người Tạ Bằng Ninhthì lại thấy rất đẹp. Tạ Bằng Ninh không phải là kiểu người khiến người khácvừa nhìn thấy đã sáng mắt lên vì vẻ đẹp trai, anh có một khuôn mặt mà mọi đườngnét trên đó đều rất hài hòa, thêm nữa, cử chỉ cũng rất đúng mực, không nóinhiều, nhưng câu nào cũng rất ngắn gọn rõ ràng, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng, khiếnngười nghe cảm thấy rất dễ chịu. Trước khi được điều về Sở Y tế, anh đã từng làmột bác sĩ khoa Tai Mũi Họng, về chuyên môn thì khỏi phải bàn, vì thế trong quátrình điều trị anh được bệnh nhân rất tin tưởng. Ba năm trước, vừa nhìn thấyanh lần đầu, Triệu Tuần Tuần không thể tin được rằng có ngày người đàn ông ấylại thuộc về cô.

“Không cần đâu, chờ thêmchút nữa đã. Cô thường chậm chạp như vậy mà”, Tạ Bằng Ninh trả lời.

Quả nhiên, vừa dứt lời,Tạ Bằng Ninh nhìn về phía trước, rồi hất cằm nói với Triệu Tuần Tuần: “Nhìnkìa, cô ra rồi”.

Triệu Tuần Tuần nhìn thấymột bà già to béo, tóc bạc phơ, thầm nghĩ, bà cô này không biết cách giữ gìnhình thể như mẹ chồng. Triệu Tuần Tuần đang định mỉm cười chạy tới đón, thìkhông ngờ bước được một bước mới phát hiện ra hướng mà ngôn ngữ hình thể của TạBằng Ninh thể hiện.

Anh lách qua bà già tobéo đó, đưa tay đón lấy túi hành lý của cô gái trẻ bên cạnh.

Không lẽ đây là em họ củanhà cô?

Bà già dần dần đi xa khỏitầm mắt của Triệu Tuần Tuần, cô nghe thấy chồng mình nói với cô gái: “Sao lạilâu thế? Cháu cứ tưởng là cô nói nhầm số chuyến bay”.

Thế giới quan của TriệuTuần Tuần một lần nữa gặp phải cú sốc mạnh. Cô có thể tưởng tượng ra cái vẻ mặtcủa mình còn kỳ quặc hơn cả Tạ Bằng Ninh lúc trước.

“Đây là… cô ư?”, TriệuTuần Tuần cố nặn ra một nụ cười, hỏi.

Tạ Bằng Ninh gật đầu:“Đây là con gái của em trai ông ngoại anh, tên cô là Thiệu Giai Thuyên”.

Lúc đó cô gái kia mới đưamắt nhìn Triệu Tuần Tuần, “Cô là Tuần Tuần phải không? Bằng Ninh đúng là có mắtnhìn đấy”. Cách trả lời ấy đúng là của bề trên, nếu cô ấy mà nói thẳng ra rằng“Cháu là cháu dâu họ đúng không?” thì chắc Triệu Tuần Tuần sẽ đập đầu mà chết ởđại sảnh của sân bay mất thôi. Bởi vì, người mà được gọi là “cô” ấy chỉ khoảnghai mươi nhăm, hai mươi sáu tuổi là cùng, ít hơn Triệu Tuần Tuần tới mấy tuổi,hơn nữa trông đầy sức sống và rất xinh đẹp.

Triệu Tuần Tuần chỉ cònbiết cười và trả lời: “Đúng ạ, cháu là Triệu Tuần Tuần. Cháu không nghĩ là côlại trẻ như vậy”.

Thiệu Giai Thuyên nói:“Thực ra, tôi kém Bằng Ninh sáu tuổi, nhưng chẳng có cách nào khác, mặc dù cậuấy cũng không muốn như thế, song bề bậc là như vậy rồi. Bằng Ninh, cậu nói xem,có phải thế không?”.

Tạ Bằng Ninh tránh khôngtrả lời, đưa Thiệu Giai Thuyên đi ra ngoài, “Bà ngoại và mọi người đã tới kháchsạn, đang đợi cô tới đó ăn tối, chắc là đang nóng ruột lắm”.

Thiệu Giai Thuyên đứngyên không nhúc nhích, nói: “Ôi, tôi không thể đi được rồi, khi nhận hành lýchúng tôi mới phát hiện ra thiếu mất một túi”.

“Hành lý ư?” Tạ Bằng Ninhnhìn chiếc va ly hành lý to đùng trong tay, lúc đó mới chú ý đến từ “chúng tôi”mà Thiệu Giai Thuyên nói tới.

Lúc này Thiệu Giai Thuyêncũng mới nhớ ra rằng mình quên chưa giới thiệu, cô quay đầu lại, kéo tay ngườiđứng ở phía sau cách đó không xa, cười rạng rỡ nói với Tạ Bằng Ninh và TriệuTuần Tuần: “Đây là ông xã của tôi…”.

Bây giờ thì Triệu TuầnTuần đã rõ, người bề trên của nhà họ Tạ đến, không chỉ có cô mà còn có cả chồngcô nữa!

Chàng trai ấy, trước đócứ cúi đầu xem gì đó trên điện thoại, Triệu Tuần Tuần không để ý gì đến anh tavà cứ tưởng đó là người qua đường. Bây giờ thì chàng trai đó đứng bên cạnhThiệu Giai Thuyên, mỉm cười với “vợ chồng đứa cháu họ”. Triệu Tuần Tuần liếcnhìn người ấy một cái, rồi cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn lạingười ấy một lần nữa. Không ngờ lúc đó ánh mắt của người ấy cũng đang dừng ởtrên người cô, khiến cô cảm thấy bối rối. Mặc dù nói rằng ai cũng yêu cái đẹp,nhưng không thể để chuyện đó xảy ra với chồng của bạn, huống hồ đây lại làchồng của cô họ.

Tạ Bằng Ninh đứng bêncạnh dường như cũng ngây người một lát rồi mới nhớ ra là dù sao cũng cần phảicó lễ độ, nên hướng về người ấy gật đầu chào. Thì ra anh cũng không biết đếnngười họ hàng ấy. Nhưng Triệu Tuần Tuần thấy cảm phục vì sự trầm tĩnh của anh,anh không hề hỏi xem cô đã lấy chồng lúc nào, mà chỉ nhìn Thiệu Giai Thuyên,nói: “Liệu hành lý có thể tìm thấy ngay không?”.

Thiệu Giai Thuyên đáp: “Erằng không được, nhiều khả năng là nhân viên của hãng hàng không đã trả nhầmmất rồi. Vì vậy chúng tôi phải ở lại làm thủ tục đã”.

Tạ Bằng Ninh nhìn đồnghồ, “Để cháu cùng vào hỏi xem sao. Tốt nhất là nhanh chóng về nhà. Biết cô về,cả gia đình anh họ từ huyện cũng lên cả, con trai anh ấy ngày mai còn đi học,ăn tối xong họ phải quay trở về ngay. Còn có cả bà dì nữa, bà từ rất xa tới,bởi đã lâu mọi người không được gặp cô nên rất mong được đoàn tụ một bữa”.

“Tôi biết”, vẻ mặt củaThiệu Giai Thuyên cũng rất lo lắng, “Nhưng chúng tôi vừa hỏi rồi, nhân viên phụtrách làm thủ tục giải quyết các vấn đề về thất lạc hành lý đã thay ca và đi ăncơm rồi, phải chờ một lúc nữa họ mới quay về. Vả lại cũng không thể vứt bỏ hànhlý mà ra về được, đúng không”.

Người yêu của Thiệu GiaiThuyên từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bây giờ mới lên tiếng, anh vỗ vai Thiệu GiaiThuyên, nói: “Hay là mọi người cứ về trước đi, để anh chờ ở đây là được rồi. Đểcho cả nhà lớn bé phải đợi như vậy cũng không ổn. Hơn nữa, túi hành lý ấy làcủa anh”.

“Không được, em làm saocó thể để anh ở lại đây một mình được!” Thiệu Giai Thuyên ngả đầu vào vai ngườiyêu, từ chối không chút đắn đo.

Người yêu của Giai Thuyêncũng đưa tay ôm lấy cô, cười: “Ngốc ạ, chúng ta còn có cả một khoảng thời gianrất dài ở bên nhau, đâu cần một chút thời gian này?”.

Trước cảnh thân thiết củahai người ấy, Tạ Bằng Ninh và Triệu Tuần Tuần không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.Tạ Bằng Ninh hắng giọng hai cái, cuối cùng tìm ra một biện pháp dung hòa nhất.

“Hay là thế này, để anhđưa Giai Thuyên về trước, còn Tuần Tuần ở lại cùng với… chú để giải quyếtchuyện hành lý, sau đó anh sẽ cố gắng quay lại thật nhanh để đón hai người. Nếugiải quyết vấn đề hành lý ở đây xong sớm thì em cứ chủ động gọi taxi về. Embiết khách sạn ấy ở chỗ nào rồi, đúng không?”

“Sao cơ, em ư?” TriệuTuần Tuần chỉ còn biết đáp lại như thế.

Ông chú trẻ măng, cườinói: “Tôi đường đường là một đại nam nhi mà lại cần có người kèm sao? Hơn nữa,tôi cũng đã từng ở thành phố G mấy năm rồi…”.

Tạ Bằng Ninh cắt nganglời của chú, “Chú là khách, dù nói thế nào cũng không thể để chú ở đây một mìnhđược. Thật lòng xin lỗi, nếu không phải vì một nửa số người trong gia đình phảitrở về nhà ngay trong tối nay thì cũng không đến mức phải vội thế đâu”.

Thiệu Giai Thuyên vẫn cóvẻ không được thoải mái lắm, nhưng dù sao thì sự mong ngóng của người thân cũngrất gấp gáp, trong chốc lát không thể nghĩ ra cách gì tốt hơn, bèn dặn dò ngườiyêu thêm mấy câu rồi theo Tạ Bằng Ninh vội vàng ra xe.

Khi bóng hai người khuấtsau cánh cửa, chỉ còn lại Triệu Tuần Tuần và người chú rể mới gặp lần đầu tiên.Cô không thể tìm được lời nào để bắt đầu nên chỉ biết mỉm cười, đối phương cũngmỉm cười và nhún vai đáp lại. Triệu Tuần Tuần nghĩ thầm, không biết thế này gọilà gì nữa? Không lẽ ngoài cô ra không có ai cảm thấy kỳ quặc? Cứ cho là theophép tắc đi, tại sao lại không phải là cô đưa bà cô họ đó đến chỗ khách sạntrước, còn Tạ Bằng Ninh ở lại cùng với ông chú rể này giải quyết chuyện hành lýbị thất lạc? Ít nhất thì như thế cũng tránh được việc hai người một nam, một nữlạ lẫm nhìn nhau, mà đó lại là một bậc bề trên không ra thể thống gì. Chuyệnnày đích thực là do Tạ Bằng Ninh gây ra. Nhưng đáng tiếc là Triệu Tuần Tuần đãquen với việc nghe theo mọi sắp đặt của anh, luôn coi mỗi lời anh nói là mộtmệnh lệnh, phản đối quyết định của Tạ Bằng Ninh là điều cô không làm nổi.

Chẳng lẽ Tạ Bằng Ninhnghĩ rằng chỉ có anh với Thiệu Giai Thuyên về thì mới gọi là cả nhà đoàn tụ?Nói như thế cũng đúng, nhưng dù sao cũng không thể thay đổi được sự thật vềkhông khí kỳ quặc lúc này.

“Dọc đường chắc… chú vấtvả lắm. Hay là chúng ta vào quán trà ngồi chờ một lúc đi?”, Triệu Tuần Tuầnhỏi, cố nén sự bối rối trong lòng.

Không ngờ đối phương bậtcười, “Cô gọi tôi là chú khiến tôi nổi hết cả da gà. Giai Thuyên cố tỏ ra làbậc bề trên làm gì nhỉ, cha của cô ấy cũng chỉ là em họ xa của ông ngoại chồngcô thôi mà, chẳng qua nhà họ ít người thân thích, vì thế mới năng qua lại vớinhau. Từ nay về sau cô đừng gọi cô ấy là cô trẻ nữa, để xem cô ấy như thế nào”.

“À, vâng…”, Triệu TuầnTuần ngây người đáp lại.

“Tuần Tuần này, để côphải ở lại cùng tôi, thật lòng rất lấy làm xin lỗi.”

Anh ta không cho cô gọimình là chú rể, lại gọi cô bằng cái tên Tuần Tuần rất ngọt ngào và thân thiết.Triệu Tuần Tuần muốn nói rằng, thực ra tôi cũng rất ngượng, nhưng không saothốt ra lời, nên chỉ cười khan, “Có gì đâu, người trong nhà cả, không cần phảikhách sáo thế đâu”.

“Thực ra, tôi và ThiệuGiai Thuyên chưa kết hôn, chúng tôi mới chỉ dự định như thế thôi.”

Triệu Tuần Tuần ngớ ngườira, nhưng không biết nên tiếp tục như thế nào. Chú rể ơi là chú… à không, chàngtrai trẻ tuổi kia ơi, anh nói với tôi điều đó để làm gì?

“…” Triệu Tuần Tuần khôngbiết bây giờ phải gọi anh ta là gì, cô hơi nhăn nhó, chỉ vào phòng trực bannói: “Tôi đi xem xem họ đã tới chưa”.

Anh ta lập tức đi theocô, dường như anh ta cũng đã đoán được suy nghĩ của cô.

“Vì sao cô không gọi têntôi?”

Triệu Tuần Tuần nghĩ, tôicó biết anh là ai đâu? Nhưng rồi cô bỗng nhớ ra lúc mới gặp Thiệu Giai Thuyênđã giới thiệu tên anh ta rồi, chỉ có điều lúc đó cả cô và Tạ Bằng Ninh đều đangtrong cơn sửng sốt về một ông chú rể từ trên trời rơi xuống, vì thế không ngherõ những câu sau.

May mà chính người dồn côvào thế bí cũng là người giải thoát cho cô.

Anh ta nửa cười nửa khôngđi tới trước mặt cô, rồi nói một câu rất ngắn gọn: “Trì Trinh”.

“Một cái tên rất đẹp”, đểtỏ rõ sự chân thành, Triệu Tuần Tuần ngẫm nghĩ một giây rồi mới nói. Không ngờanh ta lại tiếp tục đưa ra câu hỏi để cô có dịp mở mang tầm nhìn.

“Đẹp như thế nào?”, anhta hỏi với vẻ mặt rất chân thật.

“À…” Triệu Tuần Tuần cắnmôi đến gần rách, “Giang sơn bát ngát, rất có khí thế”.

“Nhưng đáng tiếc là khôngphải hai chữ đó.”

“Thành trì, có thành lạicó trì, cũng rất hay.”

“Cũng không phải là chữ‘cheng’2 ấy.”

Bỗng nhiên Triệu Tuần Tuầnnhớ đến hoàn cảnh khó khăn trong giờ Hóa học khi bị cô giáo gọi mà không trảlời được hồi còn đi học. Không lẽ cô lại nói rằng, tôi chẳng cần biết anh là“Trì” gì, “Trinh” gì. Nhưng bởi vì cô là Triệu Tuần Tuần, từ nhỏ đã được giáodục rằng phải có phép tắc, có trên có dưới, luôn được coi là một đứa bé ngoanngoãn, lễ phép.

“Vậy, xin hỏi đó là chữ‘cheng’ nào?!”

Bi kịch là ở chỗ TriệuTuần Tuần đã bị cử chỉ của anh ta khiến cho sửng sốt đến vô cùng, cô chỉ nhớ làlòng bàn tay ngứa râm ran, còn đường vân các ngón tay của anh ta như thế nàothì cô chưa kịp nhìn.

“Chữ ‘Trinh’ có dấu chấmthủy và chữ ‘Đăng’, trong chữ ‘đăng sơn’ ấy”. Anh ta cười đáp.

Nếu anh ta nói sớm thì cóphải là đỡ tốn lời và động tác vẽ chữ vừa rồi không? Nghĩ thế, Triệu Tuần Tuầnđáp không mấy hứng thú: “À, đó là chữ ‘Trinh’ trong ‘Dương trinh hồ đại áp giải3’ chứ gì?”

“Nếu cô nói rằng đó làchữ Trinh với nghĩa trong sạch thì tôi càng cảm ơn cô hơn.”

Nói rồi anh ta cho haitay vào túi quần, nghiêng đầu cười với cô, một nụ cười rất trong sáng. Tuổi trẻthật là tuyệt, hình thức ưa nhìn nữa thì càng hay, thấy dáng điệu ấy của anh tanên Triệu Tuần Tuần quyết định bỏ qua mọi chuyện. Chú rể gì chứ, nhìn thì cũngthấy anh ta chỉ bằng tuổi Thiệu Giai Thuyên là cùng, chỉ là đứa trẻ còn hơisữa. Tất nhiên sự lượng thứ này chỉ diễn ra trước lúc Trì Trinh nói tiếp.

“Triệu Tuần Tuần, sao têncô lại là Triệu Tuần Tuần?”

“Vì gọi thế cho tiệnmồm.”

“Tiện mồm ư? Tuần Tuần,Tuần Tuần, không biết rốt cuộc thì có ý nghĩa gì, là ‘Tuần’ trong chữ tìm kiếm,hay là chữ ‘Tuần’ trong chữ cá tuần long4?”

“Chữ ‘Tuần’ trong ‘BátTuần lão mẫu’5!”,Triệu Tuần Tuần hơi bực mình.

“Rất ít khi thấy dùng chữnày để đặt tên, có phải là…”

“Là vì khi vừa mới sinhtôi ra ở bệnh viện, suýt nữa cha mẹ tôi đã để mất tôi, họ đã phải tốn khá nhiềucông sức mới tìm về được, nhưng chữ ‘Tuần’ trong chữ ‘tìm kiếm’ càng hiếm khiđược dùng để đặt tên, vì thế họ đã tìm một chữ đồng âm thay cho chữ đó, thế nêntôi được gọi là Triệu Tuần Tuần.”

Triệu Tuần Tuần dùng sựthật để chấm dứt chủ đề này, mặc dù đó là chuyện mà cô rất ít khi nói với ngườikhác.

May thay, đúng lúc đó thìcác nhân viên sau khi cơm no rượu say đã quay về vị trí làm việc, Triệu TuầnTuần vui mừng chạy đến chỗ họ, rồi nhanh chóng làm xong thủ tục thất lạc hànhlý.

Trên đường tới khách sạn,Triệu Tuần Tuần ngồi trên ghế trước của taxi giả vờ ngủ, khi tới khách sạn, lúctừ cổng vào phòng mà gia đình đặt sẵn, Trì Trinh im lặng suốt dọc đường đã nóilời xin lỗi cô.

“Xin lỗi, vì tôi nghĩ,hai người chưa quen mà phải ở cùng nhau thì quả rất ngượng ngùng, tôi làm thếcũng vì muốn thay đổi không khí một chút. Không ngờ lại trở thành trò ngốcnghếch, khiến cô phật lòng, đó là lỗi của tôi.”

Anh ta cúi đầu nhìn TuầnTuần, điệu bộ áy náy trông đến tội nghiệp. Anh ta nói rất có lý, Triệu TuầnTuần lập tức cảm thấy mình mới chính là người bụng dạ hẹp hòi, những lời nói vàcử chỉ của mình lúc trước có phần quá đáng, nên vội vàng nói.

“Tôi không phiền lòng gìđâu, chỉ là hơi mệt thôi.”

Trì Trinh gật đầu, “Nếutôi bị một nửa của mình để ở lại cùng với một người bà con lạ hoắc, lại là mộtngười khác giới thì chắc tôi cũng sẽ cảm thấy rất mệt”.

Nói thẳng một chuyện khóxử vốn còn khó khăn hơn cả chính bản thân chuyện ấy. Mặt của Triệu Tuần Tuầnthoắt đỏ ửng lên, “Không có chuyện gì đâu. Đó không phải là lỗi của anh”.

“À, thế thì là lỗi củachồng cô sao?”, Trì Trinh nhướn mày hỏi.

Lần này thì Triệu Tuần Tuần nhìn Trì Trinh một cái,không nói câu gì. Người phục vụ nhanh nhẹn đẩy cửa cho họ. Bên trong toàn là bàcon họ hàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv