Edit: Sahara
Hoàng Quế Hoa và Triệu phụ vội nói: "Đương nhiên là đau lòng! Đương nhiên đau lòng!"
Lý Ỷ La mỉm cười dịu dàng: "Vậy thì cháu yên tâm rồi!" Xong nàng liếc về phía Vương Ngọc Hương: "Còn tẩu, tẩu tử?"
Vương Ngọc Hương giật mình hỏi hả một tiếng, run run ngước mặt lên: "Đương.... Đương nhiên tôi cũng.... Cũng vậy!"
Lý Ỷ La ở lại đến khi Triệu Thiên Tứ về nhà rồi mới cùng Tần mẫu trở về Tần gia.
Trời càng ngày càng lạnh, thừa dịp trời chưa đổ tuyết, Lý Ỷ La đi thêm một chuyến đến Vân Từ Phường trên huyện. Từ khi trở về đến nay, nàng vẫn chưa tới thăm cửa tiệm lần nào. Hiện tại, nguồn thu nhập lớn nhất của nhà nàng chính là Vân Từ Phường. Tần Chung thụ quan, sau khi thụ quan liền có bổng lộc hàng tháng, nhưng Tần Chung chỉ là quan nhỏ từ lục phẩm, bổng lộc hàng tháng chỉ có ba mươi lượng. Con số này còn là sau khi Đại Việt đã thay đổi điều lệ bổng lộc của quan viên rồi đó.
Có câu "ba năm làm tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc", nhưng nó chỉ đúng với những vị quan làm bá chủ một phương, có nhiều cơ hội vơ vét của dân. Đại đa số các quan viên ở kinh thành, đặc biệt là những vị quan phẩm cấp không cao, muốn tồn tại trong vũng nước đục ở kinh thành quả là rất gian nan. Nếu trong nhà đông nhân khẩu, đường làm quan không suôn sẻ, nói không chừng còn phải mượn bạc trang trải từng ngày.
Vân Từ Phường xem như là con gà mái đẻ trứng vàng, Lý Ỷ La quyết tâm phải kinh doanh thật tốt. Lần sau trở lại kinh thành, nàng muốn mở thêm một tiệm Vân Từ Phường ở đó. Hình thức kinh doanh giống nhau, y phục bán ra đều thêu ký hiệu đặc trưng do chính tay nàng thêu.
Vấn đề đáng lo chính là Tần Tiến, hắn là người có năng lực, thời gian đầu mở tiệm ở kinh thành nhất định phải có hắn theo phụ giúp, như vậy ai sẽ là người trông coi tiệm ở huyện Vân Dương?
Vân Từ Phường nghiễm nhiên đã trở thành một nơi đặc sắc nhất nhì của huyện Vân Dương, danh tiếng càng ngày càng lớn. Lúc Lý Ỷ La đến cửa tiệm, dù thời tiết đang ngày một lạnh hơn, nhưng trước cửa Vân Từ Phường vẫn rất đông khách.
Tần Tiến đứng trước quầy, vừa thấy Lý Ỷ La đến thì lập tức chạy ra nghênh đón: "Phu nhân!"
Lý Ỷ La gật đầu, đi theo Tần Tiến vào trong.
Người xếp hàng bên ngoài sôi nổi thảo luận: "Nghe nói đó là bà chủ của Vân Từ Phường, kiểu dáng y phục trong tiệm đều do vị phu nhân này thiết kế. Chưa hết, hình thêu đặc trưng không ai bắt chước được cũng là do đích thân bà chủ thêu. Dù y phục có cùng kiểu dáng như Vân Từ Phường, nhưng chỉ cần không có hình thêu đặc trưng thì hiệu quả mặc lên người lập tức khác xa."
"Thật sự thần kỳ như vậy?"
"Đúng vậy! Nếu không thì tại sao không có người nào bắt chước được y phục của Vân Từ Phường?"
"Vậy.... Hình thêu đặc trưng ấy... Làm sao thêu ra được? Sao lại có hiệu quả đặc biệt như vậy?"
"Ha, cái này thì e là chỉ có thể đi hỏi thẳng bà chủ mới biết được thôi!"
"Tần Tiến, sao bên ngoài có nhiều người xếp hàng như vậy?" Lý Ỷ La vào bên trong rồi liền chỉ ra ngoài hỏi Tần Tiến.
Tần Tiến vội đáp: "Hồi phu nhân, bọn họ đều là những người từ nơi khác tới mua hàng, tất cả đều đã đặt hàng trước, nhưng có quá nhiều người nên tiểu nhân chỉ có thể để họ xếp hàng."
Lý Ỷ La gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Danh tiếng Vân Từ Phường càng ngày càng lớn thì càng có nhiều người biết tới. Nhưng Vân Từ Phường luôn khống chế quy mô phát triển, không lấn lướt sang nơi khác. Người khác muốn mua y phục Vân Từ Phường thì tất nhiên chỉ có thể tới đây. Nhưng vì một bộ y phục mà lặn lội đường xa thì có chút không đáng, chính vì vậy nên mới xuất hiện một vài thương nhân đi buôn. Những thương nhân này đặc hàng ở Vân Từ Phường, đến lấy rồi mang về địa phương mình bán lại, hưởng lời từ khoảng chênh lệch trong đó. Bọn họ như vậy không được coi là đi buôn y phục chân chính, nhiều nhất chỉ được xem là phu khuân vác của Vân Từ Phường thôi.
"Tần Tiến, năm sau ta lại phải thượng kinh, ta dự định mở thêm một Vân Từ Phường ở kinh thành, ngươi có muốn theo ta và tướng công lên kinh không?"
Trong lòng Tần Tiến mừng rỡ, hạ nhân và quan lại đều có một điểm chung, đó chính là muốn bò lên trên. Làm quan nếu muốn thăng tiến, ngoại trừ làm tốt bổn phận, thăng chức từng cấp thì còn một phương pháp khác nhanh hơn, đó chính là lắc lư trước mặt hoàng thượng, mỗi ngày đều để hoàng thượng nhìn thấy, dù có là một con heo cũng sẽ được hoàng thượng khắc sâu ấn tượng mà thôi. Nếu có thêm năng lực, làm việc có hiệu quả, lại tạo được ấn tượng với hoàng thượng thì việc thăng chức tất nhiên không cần phải lo. Vì thế, khi mới bước chân vào quan trường, giai đoạn đầu ai cũng chịu đủ khổ sở, nhưng tất cả mọi người đều hướng mục tiêu về kinh thành. Còn dạng như Tần Chung, vừa vào quan trường liền có cơ hội tiếp xúc gần gũi với thiên tử, khỏi phải nói đã được trời ưu ái cỡ nào.
Làm hạ nhân cũng như vậy, chỉ có thường xuyên xuất hiện trước mặt gia chủ mới có thể làm gia chủ nhớ rõ ngươi.
Trước đó Tần Tiến cứ lo lắng không yên, hắn biết lão gia sẽ lên kinh làm quan, nhưng đợi mãi cũng không thấy lão gia và phu nhân an bài gì cho hắn, hắn còn tưởng lần này vẫn tiếp tục ở lại huyện Vân Dương.
"Sao thế? Theo ta lên kinh, ngươi không vui à?" Lý Ỷ La buồn cười nhìn Tần Tiến.
Tần Tiến ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân còn tưởng lão gia và phu nhân đã quên tiểu nhân rồi."
Lý Ỷ La cười nói: "Trước khoan hãy vui mừng đã! Ngươi đi theo ta, cửa tiệm ở đây không còn ai trông coi, ta lại không muốn đóng cửa nó, ngươi để ý một chút, xem có người nào được việc, lại đáng tin thì đề cử với ta một chút."
Tần Tiến nhíu mày: "Người như vậy nhất thời không dễ tìm, chủ yếu là khoảng cách từ đây đến kinh thành quá xa, nếu không tìm được người đáng tin, sợ là phu nhân không thể nào yên tâm được."
Lý Ỷ La gật đầu: "Không gấp! Cứ từ từ tìm! Dù sao cũng đến năm sau mới thượng kinh."
Tần Tiến vội nói: "Dạ! Tiểu nhân sẽ lưu ý!"
Lý Ỷ La kiểm tra sổ sách, quan sát Vân Từ Phường thêm một lúc, thấy mọi việc đều ổn thỏa rồi mới chuẩn bị trở về nhà.
Lúc đi ra khỏi Vân Từ Phường, Lý Ỷ La không ngờ lại đụng phải Lý Nguyệt Nga. Lý Nguyệt Nga cũng ngẩn người, nàng ta không ngờ Vương gia vừa mới đồng ý cho nàng ta ra ngoài lại trùng hợp gặp mặt Lý Ỷ La như thế này.
Lâu rồi không gặp Lý Nguyệt Nga, Lý Ỷ La thấy nàng ta vẫn cao ngạo cô độc như xưa, nhưng trên mặt lúc này còn có thêm một chút sầu muộn. Nhất thời, Lý Ỷ La chợt nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Lý Nguyệt Nga, lúc ấy Lý Nguyệt Nga đang luyện chữ, thời điểm nàng ta nói mình tuyệt đối sẽ không hối hận, dáng vẻ tự tin, phóng khoáng biết bao nhiêu. Bây giờ nhìn lại, trong lòng Lý Ỷ La bỗng dâng lên cảm giác cảnh còn người mất.