Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 92: Sinh huy



Xem xong bảng vàng, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn ở lại Khánh Phong tửu lâu thêm một đêm, sáng sớm hôm sau đánh xe về nhà.

Trải qua một hồi khoa khảo, có người vui vẻ, có người lo. Thi đậu, kiêu ngạo đắc ý tươi cười đầy mặt tất nhiên là không cần phải nói. Không thi đậu, ngoại trừ nội tâm thất lạc, cũng không khỏi bấm ngón tay bắt đầu tính toán.

Ngã một cú, Phủ án thủ.

Đi về phía huy hoàng, hai mươi mốt.

Hôn bảng vàng số một, hai mươi ba.

Hôn bảng vàng số hai, ba mươi.

Hôn bảng vàng số ba, bốn mươi lăm.

Cái này.. Cho nên nói, khảo thí ngoại trừ phải cố gắng, có phải còn nên chú ý một chút cảm giác nghi thức hay không? Cảm giác nghi thức tại phủ thành, liền cứ thế bị nghị luận vài ngày.

Điều này, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đương nhiên không biết. Bọn họ vừa về tới Khánh Dương thôn, thu được một tin tức lớn chẳng khác gì bị thiên lôi đánh trúng.

Vị tiến sĩ Hồ Nhạc mà Chu Thanh mời từ chùa Bạch Vân tới, vào ngày mấy người Chu Thanh xuất phát đi thi, liền nghênh đón thánh chỉ được phục dùng. Cùng ngày liền lập tức rời đi nhậm chức Tri phủ Phủ Tuyên.

Ngồi trên giường ấm, nghe Chu Hoài Lâm kể toàn bộ về Hồ Nhạc kỳ thực là Hồ Vi, Chu Hoài Sơn khẽ run lên một cái.

"Chẳng trách lúc ta ăn trứng gà, tri phủ còn sợ ta bị nghẹn, chắc chắn là hắn rồi."

Chu Hoài Lâm..

"Ăn trứng gà?"

"Ờm, một cây bánh quẩy hai quả trứng gà, bao qua!"

Chu Hoài Lâm..

Chu Hoài Sơn lẽ thẳng khí hùng nói xong, khoát tay chặn lại, cười đắc ý nói: "Ta liền biết, hắn nhất định sẽ được phục dùng, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy."

Chu Thanh cũng gật đầu, tiếp đó nói chuyện của Chu Hoài Hải cùng Tôn Trạch Niên cho mọi người nghe.

"May mắn là Hồ đại nhân tiếp nhận chức tri phủ, nếu không, cha ta còn không biết sẽ bị hại như thế nào đâu."

Nghe xong còn có việc này, sắc mặt Chu Hoài Lâm lập tức đen xì: "Hắn quả nhiên là vong ân phụ nghĩa cực độ, những năm kia, hắn đọc sách, Viễn tử đọc sách, chúng ta cung cấp phụng dưỡng hai cha con hắn thế nào, bây giờ.."

Lại nghĩ tới chuyện lần trước ở chùa Bạch Vân, Chu Hoài Lâm tức giận siết chặt nắm tay.

Triệu thị túm lấy Chu Hoài Lâm, khuyên nhủ: "Nhị ca thi đậu đồng sinh, chuyện vui lớn như vậy, nói những thứ này làm gì! Buổi tối muốn ăn gì, ta làm cho."

Chu Hoài Lâm liền thở dài một hơi, cười nói với Chu Hoài Sơn: "Đúng đúng, không đề cập tới bọn hắn, chúng ta cao hứng của chúng ta."

Chu Bình nháy mắt mấy lần muốn xen vào mà không được, cuối cùng mới đợi được cơ hội, hỏi: "Đại sư huynh của ta đâu?"

"Trong nhà hắn có việc, đã lên kinh rồi, trong thời gian ngắn về không được." Nhắc đến việc Thẩm Lệ không ở đây, Chu Hoài Sơn liền cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân thoải mái.

Chu Bình nhăn nhó ngửa đầu kêu rên: "Sao cơ? Về không được? Đại sư huynh của ta a! Ta nhớ huynh!"

Người nào đó đang giục ngựa hồi kinh, rắn rắn chắc chắc hắt hơi một cái. Nhất định là Thanh nhi nhớ ta.

Người một nhà nói chuyện, Triệu thị dẫn theo Chu Thanh cùng Chu Dao sắp sửa chuẩn bị nấu cơm, Chu Hoài Lâm mang Chu Bình đến nhà tộc trưởng thương nghị chuyện bày tiệc cho Chu Hoài Sơn. Vốn là nên để Chu Hoài Sơn đi, nhưng Chu Hoài Sơn nói mình khảo thí thi hư thoát không đi được.

Chờ hai cha con Chu Hoài Lâm vừa đi, Chu Hoài Sơn bắt tréo hai chân ngửa mặt nằm ở trên giường. Ngày mai, chơi cái gì đây? Mùa đông ở hương thôn thực sự quá lạnh, nếu như là ở kinh thành, lúc này có thể chơi được nhiều trò lắm. Có thể đến điền trang đi săn, đi theo hoàng thượng đến hành cung tắm suối nước nóng, đến trường đua cưỡi ngựa, đá xúc cúc, mở đài hí kịch ở hậu viện trong nhà nghe hí, nhìn các con bị đánh..

Ai!

* * *

Tiệc mừng Chu Hoài Sơn thi đậu đồng sinh, được tổ chức vào một ngày trời sáng trong ấm áp. Trên dưới thôn Khánh Dương phàm là người rảnh rỗi, đều tới. Không chỉ có hương thân phụ lão, mà cả Huyện lệnh cũng tới tham gia. Phải biết, tri phủ đại nhân đã dạy học một tháng ở Hoài Sơn thư viện đấy!

Huyện lệnh đại nhân đến, không khí buổi tiệc trong nháy mắt tăng vọt, tộc trưởng khẩn trương lại kích động đầu đầy đổ mồ hôi, hận không thể tự mình bón cơm cho Huyện lệnh.

Yến hội ăn được một nửa, Hồ Vi Nhạc lại phái người đưa tới hạ lễ, đồng thời biểu thị, sẽ tìm cho Hoài Sơn thư viện một vị tiên sinh mới, ước chừng năm sau sẽ tới dạy học. Điều này càng đẩy bầu không khí của toàn bộ yến hội lên đến cao trào.

Huyện lệnh xem như người có thân phận, sau khi người của Hồ Vi Nhạc rời đi không lâu cũng đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, còn nắm tay Chu Hoài Sơn lưu luyến không rời, ân cần căn dặn.

Huyện lệnh có thể tới, tất nhiên làm cho yến hội bồng tất sinh huy, nhưng đến cùng mọi người vẫn bị câu thúc, đợi đến khi Huyện lệnh vừa đi, yến hội chợt náo nhiệt hẳn lên. Có người hâm mộ, có người đỏ mắt, nhưng vướng thân phận đồng sinh của Chu Hoài Sơn, lại có Huyện lệnh đại nhân tự mình đến nhìn Chu Hoài Sơn, nên không có ai dám làm loạn.

Ba chén rượu vào trong bụng, Thành Vũ cách đám người nhìn chằm chằm vào Chu Thanh. Không biết Chu Thanh đang nói gì với Chu Bình, hai người đều đang cười vui vẻ. Lúc cười, lúm đồng tiền nhỏ của nàng khả ái như vậy.

Người bạn ngồi bên cạnh Thành Vũ đè giọng, nói nhỏ với hắn: "Thành Vũ ca, sao ông chủ kia lại không có ở đây?"

Thành Vũ sững sờ, nhìn chung quanh một vòng, thật đúng là không nhìn thấy Thẩm Lệ. Cái tên Thẩm Lệ kia bộ dáng chó liếm như vậy, nay Chu Hoài Sơn được thành tích tốt, hắn lại có thể không xuất hiện? Người đâu?

Tìm không thấy Thẩm Lệ, trong lòng Thành Vũ khẽ động. Trước đó, Thẩm Lệ thân thiết với Chu Thanh trước mặt mọi người, hắn cho rằng, Chu Thanh nhất định là muốn gả cho Thẩm Lệ. Hắn cũng từng nghĩ đến việc sẽ tranh thủ một lần nữ, nhưng mẹ hắn không cho phép. Mẹ hắn không chấp nhận được việc Chu Thanh thân thiết với nam nhân khác trước mặt mọi người. Hắn cũng không thể chấp nhận, nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được. Hiện tại Thẩm Lệ không có ở đây.. Vậy có phải là..

Do dự trong chớp mắt, Thành Vũ bỏ chén rượu trong tay xuống, đứng dậy đi đến chỗ Chu Thanh.

Chu Thanh đang nói giỡn cùng Chu Bình, thấy Thành Vũ đi tới, liền cười nói: "Lâu rồi không thấy ngươi."

Trong lòng Thành Vũ đau nhức. Đúng vậy a, kể từ ngày có ông chủ kia, chúng ta đã lâu không gặp.

Hít sâu vào một hơi, Thành Vũ cười cười, nói: "Thanh tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì?"

"Bên này đông đúc, chúng ta ra ngoài rồi nói."

Chu Thanh nhìn Thành Vũ một cái, cười cười lau tay, từ trên ghế đẩu đứng lên.

"Được."

Ngoài cửa viện nhà Thẩm Lệ, vừa ra tới, Chu Thanh liền cười nói: "Có phải ngươi muốn nói tới chuyện bán câu đối xuân không, chờ cha ta nghỉ một hai ngày chúng ta liền bắt đầu lo liệu."

Thành Vũ sững sờ. Hắn đều đã quên mất chuyện này. Trước đây ông chủ kia vừa tới, hắn có tới tìm Chu Thanh, Chu Thanh đáp ứng hắn, đợi đến khi đi bán câu đối xuân, sẽ gọi hắn đi cùng. Cái này.. Thanh tỷ một mực nhớ kỹ a.

Trong lòng có một dòng nước ấm xao động, Thành Vũ cười gãi gãi sau gáy, đáp: "Đúng là chuyện này a, Thanh tỷ ngươi nhớ kỹ là được."

Thành Vũ nói theo Chu Thanh.

Nói xong, hai bàn tay buống xuống lại nắm chặt thành quyền, Thành Vũ lấy hết dũng khí lại nói: "Sao lại không thấy ông chủ kia?"

"Huynh ấy về kinh đô."

"Kinh đô?" Thành Vũ cảm thấy ngoài ý muốn: "Nhà hắn không phải ở huyện thành sao?"

Chu Thanh liền cười nói: "Nói là ở kinh đô cũng có sinh ý, cụ thể như thế nào, ta cũng không rõ lắm."

Thành Vũ nhìn Chu Thanh, nỗi lòng lo lắng trong lòng bỗng nhiên ổn định hơn rất nhiều. Không rõ ràng, vậy chính là không hiểu rõ. Không hiểu rõ.. thì chính là không quan tâm. Hơn nữa, ông chủ kia có sinh ý ở tận kinh thành, hắn hẳn là.. cũng chướng mắt Thanh tỷ a. Nghĩ như vậy, Thành Vũ lại tự tin lên không ít.

Cách đó không xa, mẹ Thành Vũ thấy nhi tử đi theo Chu Thanh từ trong nội viện ra ngoài, lông mày nhăn thành một đoàn, gác đũa lên bát cùng đi ra.

"Vũ Tử, ngươi qua đây!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv